Em biết ngày mai xuân sẽ tàn
Tình xuân cũng đến lúc nát tan
Nụ xuân héo rữa không người nhớ
Sao giờ lòng vẫn yêu chứa chan?
Bồ câu không khóc trong ngày nắng
Hương ngâu chẳng toả lúc mưa rào
Trời xuân không cao, không xa vắng
Sao em lo sợ lá cây vàng?
Này thôi cứ sống với xuân tươi
Hát ca rộn rã lúc xuân cười,
Tình yêu cứ thắm như vừa mới
Ngày xuân không có nước mắt rơi.
Hoàng Yến
4-2002
4 nhận xét:
Nước mắt chay hết vào trong rồi, lấy đâu ra nữa ma rơi chứ?
Khắc khoải mãi từ ấy đến giờ ư?
Em xin trả lời bằng bài thơ này ạ:
Nửa Đêm
Người thương ơi, cho em được khóc
Đừng hỏi tại sao, không thể cất thành lời
Chắc đến lúc đầy nước mắt phải rơi
Như dòng sông tràn bờ khi nước lũ.
Nước mắt rơi cho mối tình xưa cũ
Cho hôm nay và cho cả mai sau
Thương thủa còn thơ, thương cả lúc bạc đầu
Không giấu được vào đâu ngoài nước mắt.
Rơi đi, những nỗi buồn, những cơn đau thắt
Nhớ, yêu, hờn, giận, tiếc nuối, xót xa
Rơi nữa đi năm tháng tuổi ngọc ngà
Rơi nữa, nữa, cho những lần vấp ngã.
Rơi đến khi tim kia thành đá
Giá băng lạnh lẽo trước tình yêu
Để mong sao hiểu nổi một điều
Em sinh ra cần có anh bên cạnh.
Hoàng Yến
7-2002
Hay lắm, nhưng như thế cả đời bạn sẽ buồn, nó như một vết săm...
Thương Thân.
Ngẩng đầu xin hỏi cao xanh
Ban cho phận mỏng chữ Tình làm chi
Nặng lòng một khối sầu bi
Đa mang một kiếp, tràn mi lệ buồn.
Hoàng Yến.
4-2002
Đăng nhận xét