Oi bạn, ơi anh, ơi chị, ơi em...
Khi tôi còn ngồi miệt mài gõ những dòng này là tôi còn yêu Người nhiều lắm. Ba mươi sáu năm đến rồi đi, gặp rồi xa, cười rồi khóc, nâng niu hay dày vò từng câu chữ những sớm hoan hỉ, những khuya rũ rượi thì nỗi mệt mỏi thời gian vẫn chưa lấp cạn lòng yêu. Yêu nên tìm đến, yêu mới trở về để gặp chút bóng dáng người, một chút thôi cũng đủ thành giọt nước nguồn trong vắt nuôi dưỡng lòng yêu qua năm tháng.
Tình yêu đã xui khiến tôi nhặt cỏ hoa mà dệt thảm tình, gom mây gió mà đưa thương nhớ, lấy trăng làm bạn gối đầu, lại thầm thì xui trăng nước ái ân say đắm những đêm gió lộng. Nếu có ai đọc những lời đó mà cho là mê muội, vì tình đó mà cảm thấy đau đớn thì tôi muôn ngàn lần xin người tha thứ. Bằng không, xin hãy coi như bèo dạt mây trôi đâu có đáng gì.
Bên khung cửa kia có người đan áo, mỗi mũi len là mỗi nhung nhớ gửi vào. Trên cầu kia có bóng người đang đợi ai, mỗi phút qua là mỗi phút nôn nao. Và người đàn bà kia dưới ánh đèn rực rỡ đang hát bằng trái tim tan nát bởi tình yêu... Vậy thì tôi đâu có khác gì họ. Và cũng vì vậy, cho phép tôi được viết.
Tình yêu của tôi mãi mãi là ảo mộng chân trời, cho dù tôi có viết đến bao nhiêu cũng vẫn chưa đủ để tái hiện sự cuồng nhiệt trong những giấc tôi mơ về tình yêu ấy. Chưa đủ sự rực rỡ, chưa đủ cay nghiệt gay gắt, chưa đủ đau đớn rã rời, Chưa đủ tuyệt vọng. Nên tôi còn viết mãi.
Rồi năm tháng qua đi, những phút giây này sẽ vùi sâu vào dĩ vãng, rưng rưng mái đầu bạc ngước nhìn trăng lên một đêm thu chan chứa gió, tôi sẽ lại thầm thì: Tôi yêu Người biết bao nhiêu.
Có thể Người sẽ chẳng đủ gần để nghe lời ấy. Có thể tôi không còn sức để viết ra.
Thì vẫn còn vầng trăng muôn đời son trẻ chứng giám lòng yêu của tôi.
Với Người.
15-9-2005
Hoàng Yến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét