Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Trong công viên

Luôn luôn tôi nhớ là mình đã quên điều gì đó. Những khoảng thời gian đi dạo thư thả trong công viên thường giúp tôi soạn lại các ý nghĩ trong đầu như soạn sách báo trên giá xem thực ra "điều gì đó" là gì.

Chồng tôi có kỷ niệm kinh hoàng về sự lơ đễnh của tôi. Chuyện xảy ra vào năm 1999, tôi phải đi thi tiếng Anh tốt nghiệp, hồi đấy các lớp tiếng Anh bằng hai mọc lên nhiều như nấm và tôi lấy một lớp buổi tối của trường Đại học Ngoại ngữ HN, thực thà mà nói là chất lượng của các lớp này cũng không cao. Sáng sớm anh chở tôi đi, tôi nói anh đưa tôi đến Trung tự là nơi tôi vẫn học buổi tối. Đến nơi trường vắng tanh chẳng có ai cả, tôi phát hoảng bèn bảo anh đưa tôi đến Đại học Ngoại ngữ để xem thế nào, thì hóa ra mọi người đã đang thi phần nghe ở ĐHNN rồi, tôi bị lỡ buổi thi nghe phải đợi thi cùng khóa sau mới xong. Tôi không hiểu sao mình cứ đinh ninh là thi ở Trung tự trong khi tất cả mọi người lại biết nơi thi chính xác ở đâu. Tôi cố nhớ lại xem có ai nói là đến trường thi không, rõ là không ai cả, có lẽ đó là điều mặc định mà ai cũng biết cũng nhớ, còn tôi thì không để ý đến.

Trong thời gian dài tôi chắc mẩm ngôn ngữ tiếng Việt là thứ tôi nhớ rất tốt cho đến một ngày tôi nhận ra là tiếng Việt của tôi cũng đang rơi rụng. Một bữa cách đây lâu lâu, khi còn đang ở Sudbury tôi ngồi ngẩn ra nhớ về cái rặng hàng rào hồi xưa lắc, sau khi nhà tôi chuyển đến dãy 319 Đồi độc lập, lúc ấy tôi chừng 5-7 tuổi, mà không nhớ ra tên của cây trồng làm rào là gì. Tôi tả cho chồng tôi nghe cái hàng rào và chồng tôi nhắc đến cây cúc tần, tôi nói không phải, cúc tần về sau mới trồng, trước đó trồng thứ cây có quả như đỗ khi quả già lắc rất vui tai. Cho đến một bữa, khi đọc blog Tùng H, hồi còn ở Yahoo 360, nhắc đến đúng từ ấy, tôi mới nhớ ra tên cây: Điền Thanh. Một cái tên đọc lên nghe bình yên, hồn nhiên, xanh mát vậy mà tôi lại quên, kỳ thật. Tôi chợt nghĩ là có thể mình đã và đang quên đi nhiều thứ rất thú vị trong cuộc đời này.

Hình ảnh mà tôi hay gặp ở công viên trong suốt mùa hè là những con chó chạy trên đường đi bộ cạnh thảm cỏ xanh, chủ nhân của chúng thì thường già và đi bộ đều đều thôi. Họ có vẻ tin tưởng rằng những con chó dù có chạy trước thì sẽ đứng lại đợi họ hoặc chạy ngược lại tìm chủ. Họ hoặc là mệt mỏi không muốn mất sức vào việc đuổi theo lũ chó hoặc là thích sự điềm đạm minh tĩnh trong chậm rãi hơn là kiểu hoạt động gây xáo động cơ thể như là chạy.

Đôi khi có vài đứa nhỏ hồn nhiên chạy theo lũ chó, những con chó có chủ nhỏ chạy theo dường như tung tăng khoái trá hơn, chúng vừa chạy vừa đùa vui với bọn trẻ cũng đang cười nói râm ran. Lũ trẻ chẳng ngại mất sức cũng chẳng quan tâm đến việc điềm đạm, chó và người hòa đồng giao cảm trong một khoảng không gian xen lẫn nắng và bóng râm, giữa một bên là cỏ xanh một bên là nước chảy thật là một bức tranh đẹp tuyệt, niềm hạnh phúc của họ dường như lan ra xung quanh trong suốt con đường mà họ chạy qua.

Và tôi đột nhiên nhớ ra rằng từ rất lâu rồi tôi đã không "chạy theo lũ chó", sao tôi lại có thể quên niềm hạnh phúc bình dị vô biên ấy được nhỉ?

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

Tấm Cám (8)

























8.

Nhân hôm gió bão thét gào
Vua đi vắng, Cám cho đào chặt cây
Lấy gỗ đóng khung cửi dày
Để trong buồng kín ngày ngày dệt the
Trong khi canh cửi đêm hè
Con ác bằng gỗ kẽo kè không tha:
“Cót ca cót két
Lấy tranh chồng chị

Rõ đứa xấu xa”

Nghe lời con ác kêu la
Cám sởn tóc gáy ngỡ ma hiện hình
Nó ném thoi, sợi rối tinh
Không dám dệt nữa về trình mụ kia
Mụ bảo phá khung rời lìa
Rồi đem đốt kỹ, tro thì đổ xa
Cám theo, tro đốt mang ra
Tận nơi đường đất không nhà, xa cung
Chẳng bao lâu, sự bỗng dưng
Từ tro than cũ không ngừng mọc lên
Một cây thị lớn lá chen
Xum xuê tươi tốt bóng quen bên đường
Cây thị nhiều hoa đưa hương
Chỉ đậu một quả nõn nường rất to
Người qua đường thấy tò mò
Nhưng quả cao tít chỉ cho ngóng nhìn
Gần có bà cụ rất hiền
Mở quán hàng nước gom tiền chinh, xu
Nhìn thấy thị một sớm thu
Ngửng đầu bà tấm tắc ru thị tròn:
“Sao thị đẹp thế hở con?”
Một hôm bà đến, thị nom chín vàng
Bà giơ bị hứng khẽ khàng
Rồi lầm rầm khấn cho nàng thị rơi:
“Thị ơi thị hỡi!
Thị rụng bị bà

Thị thơm bà ngửi

Chứ bà không ăn”

Bà cụ vừa mới dứt lời
Thị rụng giữa bị như mời bà nâng
Bà mang về đặt đầu giường
Nâng niu để thị tỏa hương khắp nhà
Ngày nào đi chợ đường xa
Bà lại dặn thị: “Coi nhà bà đi
Ra chợ thấy có quà gì
Bà mua cho thị, tối về thị vui”
Thân già một bóng lui cui
Có thêm quả thị cút côi ấm lòng
Cuộc đời trải những long đong
Bóng chiều đôn hậu in dòng từ tâm
Bà cụ đi chẳng bao lăm
Quả thị thơm đã âm thầm to ra
Một nàng đẹp tựa bông hoa
Từ trong quả thị bước qua vỏ viền
Chính là cô Tấm thảo hiền
Dáng hình xinh đẹp như tiên xuống trần
Dọn dẹp quét tước nhà, sân
Làm cơm canh sẵn để phần bà xơi
Lần nào bà về đến nơi
Cũng thấy nhà cửa thảnh thơi gọn gàng
Cơm dẻo canh ngọt sẵn sàng
Như có con gái đảm đang trong nhà…

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Tấm Cám (7)

























7.

Tấm chết lòng vẹn duyên thề
Hóa chim bay đến vườn kề cung vua
Vàng anh quấn quýt sớm trưa
Vua đi đâu cũng vui đùa bay theo
Nhà vua mất Tấm buồn teo
Dù cho Cám có bám đeo chẳng màng
Cám thua chị đủ mọi đàng
Càng ngày thương nhớ càng sang vợ đầu
Thấy chim ríu rít bên lầu
Vua tưởng nhớ Tấm tình sâu khôn lành
Vua rằng: "Vàng ảnh Vàng anh,
Có phải vợ anh
Chui vào tay áo"
Dứt lời vua thấy vui sao
Vàng anh chui tọt ngay vào áo vua
Một hôm cái Cám chanh chua
Đang ngồi giặt áo cho vua giật mình
Vàng anh hót ở trên cành
Từng lời từng tiếng rõ rành gần xa:
"Giặt áo chồng tao
Thì giặt cho sạch
Giặt mà không sạch
Tao cạch mặt ra"
Đến khi phơi áo sau nhà
Vàng anh bay đến hót ra hót vào:
"Phơi áo chồng tao
Thì phơi bằng sào
Chớ phơi bờ rào
Rách áo chồng tao!"


























Nghe chim, Cám thấy bực sao
Vừa lo vừa tức giận nào ai hay
Vua yêu chim rất mê say
Cho lồng son để đêm ngày cạnh vua
Đi đâu cũng xách theo vừa
Nghe chim hót lại vui đùa với chim
Thấy thế Cám dù lặng im
Nhưng mà lửa giận trong tim bừng bừng
Một hôm Cám chẳng thể đừng
Về nhà mách mẹ hết từng ấy cơn
Mẹ nó bảo nó ra đòn:
"Bóp chết chim ấy nướng ròn mèo ăn
Đừng có ngần ngại băn khoăn
Lông chim chôn kỹ ai lần được ra!"
Về cung, ấp ủ mưu ma
Cám rình cái lúc ở nhà vắng tanh
Nó bèn bóp chết vàng anh
Nướng cho mèo nhá tan tành chim vua
Lông chim chôn chặt vườn thưa
Đúng lời mẹ nó chẳng thừa chẳng sai























Mất chim vua tiếc khôn ngoai
Chẳng bao lâu chợt ở ngoài vườn xanh
Chỗ Cám chôn lông vàng anh
Mọc lên một bóng thanh thanh xoan đào
Mỗi ngày cây lớn rất mau
Chẳng mấy lúc đã ra màu xum xuê
Vua thấy cây đẹp thích mê
Liền đem võng mắc ngủ nghê chốn này
Mỗi khi nằm dưới bóng cây
Nhà vua như thấy tóc mây vợ hiền
Rõ là Tấm hiển hiện lên
Đu đưa cánh võng như tiên trên trời
Vua yêu vấn vít không rời
Với cây, còn Cám chẳng lời hỏi han
Cám thì ghen ghét chứa chan
Cho dù ngoài mặt chẳng than tiếng nào...


Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Tấm Cám (6)


























6.

Tấm về cung vua đủ đầy
Cao lương mỹ vị lầu mây gác hồng
Nhưng nàng vẫn nhớ cánh đồng
Nhớ trâu chăn dắt, nhớ vồng lúa thơm
Nhớ vườn tược những sớm hôm
Tay nàng vun xới hoa đơm, trái mòng
Sương thu nắng hạ gió đông
Quê hương nỗi nhớ trong lòng chẳng thay
Giỗ bố Tấm mong đến ngày
Xin vua cho phép về ngay sớm chiều
Thấy Tấm sung sướng yêu kiều
Bụng mụ dì ghẻ rất nhiều ghét ghen
Nhưng mụ giữ mặt thân quen
Tươi cười niềm nở một phen uốn lời
Dì ghẻ bảo Tấm khơi khơi:
“Con trèo cau hái lấy đôi buồng già
Để dì cúng bố cau nhà
Cũng là thơm thảo món quà của con”
Tấm vâng lời trèo chon von
Lên cây mong hái quả ngon buồng lành
Tấm đang mải với tay nhanh
Dưới gốc dì ghẻ trở vành chặt cây
Cau lắc, Tấm hỏi thơ ngây:
“Dì ơi, sao cả cây này chuyển rung?”
Mụ rằng: “Kiến chạy lung tung
Ta đuổi cho kiến khỏi lùng đốt con”
Cây cau bị chặt gẫy ròn
Tấm ngã lộn xuống ao còn thấy đâu
Khổ thân cô Tấm dãi dầu
Lấy vua chẳng thoát hiểm sâu lòng người
Tấm chết chẳng kịp thốt lời
Mụ dì độc ác đốn đời lột ngay
Quần áo của Tấm liền tay
Cho Cám con mụ thế thay mặc vào
Cung vua hai mẹ con chào
Mụ rằng: chị Tấm hôm nào rủi ro
Bị ngộ cảm chết nằm co
Xin để em Cám thế cho chị mình
Than ôi kế mẫu chữ tình
Nhân ngày giỗ bố mà rình giết con!
Dang tay cố nhét vuông tròn
Phúc duyên cướp lấy vàng son giật về…


Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

Tấm Cám (5)


















Ngựa ngang qua chốn cầu mây
Đột nhiên Tấm bị rơi giày một bên
Nàng vội xuống ngựa mò liền
Tìm mãi không thấy Tấm bèn đi luôn
Mất một giày ngỡ chuyện buồn
Ai ngờ trong đó lại luồn điềm vui
Voi của vua chẳng ai xui
Ngang qua chỗ lội giật lùi chẳng đi
Lại còn gầm lên ầm ì
Vua sai lính xuống mò thì được ngay
Văn hài xinh xẻo chiếc giày
Vua cầm ngắm nghía trên tay chẳng rời
Rồi vua truyền lệnh một lời
Hễ trong đám hội có người quần thoa
Nghĩa là con gái, đàn bà
Đi vừa giày quý sẽ là vợ vua
Đàn bà, con gái chen đua
Xếp hàng ướm thử xem vừa chân không
Mẹ con Cám cũng đến lồng
Chân con, chân mẹ vào trong chiếc hài
Không vừa, tiếc rẻ một hai
Đến lượt nàng Tấm khoan thai cuối cùng
Khẽ xin ướm thử ngượng ngùng
Vừa như in lại giống hung chiếc giày
Mà Tấm cầm ở trên tay
Một đôi bị lạc thì nay chung đường
Cám đứng ngoài xem mắt giương
Thấy người con gái dễ thương tươi giòn
Giống chị Tấm hay bị đòn
Cám liền gọi mẹ mắt tròn ngạc kinh:
“Ai như chị Tấm nhà mình ?!!”
Mẹ nó phảy áo khỉnh khinh nguýt dài:
“Chuông khánh còn chẳng ăn ai
Nữa là mảnh chĩnh ném ngoài bờ tre
Chị mày nhặt thóc đầu hè
Đâu quần áo đẹp, ngựa xe mà đòi!”
Nào ngờ duyên nghiệp ý trời
Lại đưa “mảnh chĩnh” về nơi sang giầu
Đến khi vua đến rước dâu
Quân lính khênh kiệu cúi đầu, Tấm lên
Mẹ con Cám sán đến xem
Mới biết đích xác chị em trong nhà
Họ lấy làm lạ mắt hoa
Tấm lấy quần áo đâu mà đẹp xinh
Không biết cá bống có tình
Đáp công nuôi nấng hiển linh thành quà
Bát cơm khi trước nhân ra
Thành ngựa, quần áo lụa là, giày, khăn
Người hiền tích đức tu nhân
Cây trồng quả ngọt đền ân có ngày




Gatineau Park

Ở Canada có những công viên rất lớn, những công viên này có thể bao gồm những cánh rừng rộng, những hồ nước và cả những đồng cỏ, tất cả vẫn còn nguyên vẻ đẹp tự nhiên hoang sơ và quyến rũ. Gatineau Park là một trong những công viên như vậy, bạn phải mất nhiều ngày mới có thể đi hết được Gatineau Park, cảnh từ những hình chụp ở đây chỉ là một góc rất nhỏ của công viên này.















Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Tấm Cám (4)

4.
Khổ thân cô Tấm bé con
Mồ côi mồ cút lon xon một mình
Nuôi con bống có chút tình
Sẻ chia săn sóc nhớ hình bóng thân
Người ta giết chẳng ngại ngần
Tấm buồn lủi thủi vườn sân việc nhà
Chăn trâu, tát nước đồng xa
Mẹ con nhà Cám la cà rong chơi...
Ít lâu sau vua có lời
Mở hội kén vợ mọi người dự đông
Mẹ con Cám áo váy xong
Cùng nhau đi hội thong dong lượt là
Tấm thì rất muốn ghé qua
Nhưng dì ghẻ bắt ở nhà, dì đưa
Hai đấu thóc, gạo trộn bừa:
"Nhặt xong mới được dây dưa hội hè!"
Mẹ con mụ té đi ngay
Để lại mình Tấm đắng cay tủi hờn
Tấm khóc Bụt hiện lên luôn
Hỏi: "Sao nước mắt con tuôn thế này"
Tấm thưa: "Hôm nay là ngày
Nhà vua mở hội mà tay của dì
Lại trộn thóc gạo làm chi
Bắt con phải nhặt đến kỳ nào xong"
Bụt rằng: "Để ta giúp con
Nhờ đàn chim sẻ nhặt ngon ngay mà"
Liền có đàn chim bay sà
Hai phần thóc gạo nhặt ra rõ ràng
Tấm mừng nhưng lại vội vàng
Tủi thân muốn khóc: áo nàng mướp xơ
Váy thì rách vá, bây giờ
Mà đi xem hội thì dơ với người
Bụt bèn bảo Tấm một lời:
"Con đào bốn lọ ở nơi chân giường
Sẽ có quần áo đủ đường"
Hóa ra hồn bống cũng thương Tấm hiền
Lọ thì có yếm hoa hiên
Quần nhiễu điều, thắt lưng duyên hoa đào
Lọ thì áo mớ ba màu
Lục, đào, hoàng yến màu nào cũng tươi
Khăn nhiễu tam giang vừa người
Văn hài xinh xắn ôm mười ngón chân
Tấm lo mặc áo mặc quần
Mở thêm lọ cuối ngựa thần bé teo
Vừa đặt xuống đất ngựa reo
Hí lên một tiếng lớn theo ngựa thường
Lại có đủ cả yên cương
Tấm cưỡi ngựa đẹp lên đường cái quan
Xinh tươi quá thể cô nàng
Ai hay côi cút gian nan có ngày...