Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2007

Có tiếng mưa buồn mê mải

*

Nắng lên đầy bãi cỏ, rừng phong

Đàn chim trở về cánh chập chờn trong nắng

Sao trong lòng tôi có cơn mưa thầm lặng

Dịu dàng bay như khói miên man

*

Như nỗi buồn vời vợi mãi không tan

Lặn lội theo từ kiếp đời xưa cũ

Năm tháng trôi, năm tháng dường chưa đủ

Xuôi nước mắt rơi mặn đắng môi cười

*

Lại thấy màu tang tóc giữa xuân tươi

Ái ân khát rồi ái ân hấp hối

Hoa mới nụ đã nhìn ra tàn rụi

Thời gian ơi, chồng chất những luân hồi

*

Cơn mưa buồn mê mải cuốn trong tôi

Sâu mãi sâu làm sao người thấy nổi

Nắng vẫn thắm nơi đất trời cao rộng

Những hàng phong gầy guộc sắp đâm chồi...

*

31-3-2007

HY

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2007

Tin




--------

Tôi tin tưởng vào những tình nhạt nhẽo

Như mây trôi gió thoảng ngang trời,

Tôi trân trọng những giao hòa nước lã

Từ suối nguồn xuôi mãi đến trùng khơi

*

Hời hợt thế, xin cứ hời hợt thế

Cho tôi nghe khắng khít ở tim mình

Cho tôi thấy vết thương tình liền miệng

Cho mơ hồ cầu nguyện những thiêng liêng

*

Đừng thắm thiết để xuống lên vật vã

Đừng đậm đà cho giật dội bão dông

Đừng ôm cứng tim, đừng chiếm trọn lòng

Đừng quyết liệt để mai rồi nghiệt ngã

*

Nắng dạo trên cây, xuân về thong thả

Chợt thấy vui giữa yên ả tháng ngày

Lòng nhẹ lâng lâng nhìn tuyết tan nước chảy

Một chút tình như gió đọng bàn tay...

***

28-3-2007

HY

(Từ mai phải học ôn thi rồi…)

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2007

Entry for March 24, 2007

Chào Nguyên Xuân

Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng

Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người

Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con
Thưa rằng: những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau

Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng bạc mệnh xin kham
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây

Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu

Hỏi rằng: người ở quê đâu
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào
Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân

Bùi Giáng

Lo lắng

Đôi khi tôi tự thấy thương mình ứa nước mắt.

Thương những nỗi lo âu phấp phỏng của mình. Một chút cảm khái trong câu chữ cũng làm tôi nghĩ đến nỗi buồn đang lan rộng trong lòng bạn, và điều đó khiến tôi không yên ổn chút nào. Sự từ chối của con trai tôi đối với những giá trị văn hóa dân gian quê hương làm tôi vừa tủi thân vừa lo lắng. Chứng kiến con tôi vừa sợ vừa ghét bản Dạ cổ hoài lang, tôi đã không chịu nổi và một buổi sáng chủ nhật đã khóc giàn dụa trong tiếng đờn ca Dạ cổ hoài lang khi con tôi chạy sang nhà khác để tránh phải nghe. Tôi buồn quá chừng.

Từ lâu lòng tôi đã không còn bình yên, sau những giờ bận rộn, những mối lo âu lại trở về thường trực. Tôi không ngừng lại được dù chồng tôi có cho rằng tôi luôn suy nghĩ hão huyền không đâu. Đối với anh ấy mọi thứ đều tốt đẹp. Thằng cu học tốt ở trường, giờ nói tốt cả tiếng Anh và Pháp, ngoan ngoãn giúp đỡ bố mẹ ở nhà. Tại sao tôi không thấy được như thế, tại sao tôi luôn thấy những lỗ hổng lo âu mở ra trước mắt khi con tôi không còn viết nổi một bài văn hoàn chỉnh và hay bằng tiếng Việt, không thích đọc những bài thơ, không thích học những bài dân ca mẹ dạy, càng ngày càng xa lạ với văn chương tiếng Việt, nói đến quê hương chỉ muốn nói về mỗi những món ăn nó thích?

Tôi buồn và lo lắng khôn nguôi...

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2007

Đồng dao

2.

Viết bên nhà Hạo Nhiên, mượn bút, mượn giấy, mượn cả ý Hạo Nhiên...

http://blog.360.yahoo.com/blog-FQJQjc00dqe5CQBraIUtT9L8HjLipA--?cq=1&p=37#comments

Thoang thoảng hoa ngâu
Thì thõa hoa nhài
Hoa cau thì trắng
Hoa cải thì vàng
Ngủ quên cõi tạm
Mơ màng gót hoa
Cầu này em qua
Sông kia anh đợi
Em đi vời vợi
Hai chữ hiền thê
Anh nuốt câu thề
Trượng phu bỏ ngỏ
Hoa chuối thì đỏ
Bờ cỏ thì xanh
Châu chấu yên lành
Cào cào tung tóe
Cuốc kêu như xé
Bìm bịp dỗ dành
Cay nóng hoa hành
Hoa mơ chua chát
Đêm trăng bát ngát
Len lỏi dạ hương
Gần gụi đêm trường
Tình dài duyên rộng
Vỗ tay tỉnh mộng
Giữa chiều mang mang...

13-2-2007
HY

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2007

Entry for March 19, 2007

Xin gửi lời chào Chàng Trai Dũng Cảm.

Hai mươi bảy năm, ấm áp một nụ cười...

http://blog.360.yahoo.com/blog-MMyzy24laad1MSwVChagtba_0X4HqA--?cq=1

Biet em qua nhung link blog. Em kem toi 10 tuoi. Va hom qua em da ra di.

Doi theo em chien dau tung gio tung ngay voi cai chet, den khi nhin buc anh cuoi cung...Van hon nhien, nhan hau va can dam nhu nhung gi em viet ra. Em da yeu thuong cuoc doi nay nhieu qua...

Tam biet em ma toi thay long ho then... Vi chua biet yeu quy tung giay phut minh duoc song... Vi da luoi bieng, hen nhat, tri tre... Vi da chua het long voi moi nguoi xung quanh...

Cam on em.

Bên mộ em, hoa cỏ sẽ luôn tươi

Nghe gió hát bài ca yêu cuộc sống...

HY

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2007

Bây giờ

*

Tan đi sương khói mơ mòng

Mở ra trần trụi một dòng đã khô

Động xanh từ bấy hững hờ

Nhành hoa rũ xuống bên bờ tháng năm

**

Xót lòng một bóng phôi tâm

Thư nhiên mục ruỗng âm thầm cút côi.

***

Bây giờ tôi cưỡng bức tôi

Uốn vừa khuôn phép cho đời phẳng phiu.

******

14-3-2007

HY

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2007

Nhạn Môn Quan

Ai đó hẹn ai ở Nhạn Môn Quan

Xuân có đến khoác xanh màu nơi ấy

Chim có ca khi mặt trời thức dậy

Hoa có dịu dàng hé nụ thơ ngây

*

Sông có hiền hòa ôm trọn những vầng mây

Gió có mang hương từ cánh đồng xa ngái

Lối cỏ lau, ngựa có dừng trễ nải

Ai đó hẹn ai ở Nhạn Môn Quan...

***

HY

Thứ ba, 13-3-2007

(Viết vài câu cho đỡ nhớ...)

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2007

Bên ấy bên này

Thời gian vừa rồi mình phải làm nhiều thứ cùng lúc quá, hôm nay thì đã xong hai việc, hoàn thành cái proposal và một kỳ thi. May là đến thứ năm vừa rồi thì hai supervisor kính mến đã chấp nhận toàn bộ nội dung proposal của mình sau hai lần góp ý, thay đổi. Lần họp đầu tiên gần như bác bỏ toàn bộ những cái mình viết, mình cũng phải tự nhận thấy rằng mình đã quá mơ màng khi viết lần đầu, đưa ra những kế hoạch khó có thể thực hiện được, đòi lấy mẫu khảo sát những 10 hồ, cuối cùng chỉ được chấp nhận có 2 hồ. Tóm lại về cái proposal là ổn rồi, xong được cái đó mình thực sự thấm mệt. Cái kỳ thi kia đáng nhẽ mình có thể làm tốt hơn nhưng cuối cùng thì cũng thiếu sót vài mặt, thật tiếc cho cái tâm lý thi cử của mình, kém ba năm đầy bốn mươi mà vẫn còn hồi hộp. Thôi, dù sao nó cũng qua rồi. Thời gian tới đọc tài liệu bốn vị member hội đồng đưa và tham dự lớp Ecology để chuẩn bị cho kỳ thi comprehensive vào cuối tháng 4 hoặc đầu tháng 5, vẫn chưa định được ngày.

Sơ sơ như vậy về chuyện học hành, đêm nay mình đang ở Torronto, lúc chiều cả nhà lên CN Tower chụp ảnh, quả là lâu rồi mới có chuyến đi chơi thế này...

Vào mạng gặp codet, codet bảo: "Bên này đang mùa xuân mưa bụi giăng khắp đường phố, buổi tối cứ mờ mờ nhân ảnh. Đẹp, và buồn não nề...". Nghe gợi quá, lâu rồi mình chẳng viết câu thơ nào, thực sự là mình cố giữ đầu óc tỉnh táo để làm việc chứ nhiều lúc cũng thèm, giữa bận rộn có những khoảnh khắc xuyên ngang đầu một vần mê hoặc, mình lại gạt đi, phải làm, phải học, phải nuôi dạy con, thơ ơi cho tôi khất nợ kiếp này...

Mình phải dừng vì mình sợ rơi vào trạng thái ấy, trạng thái mình bị thơ cuốn đi, như thể mình là một chiếc lá chứ không phải một con người móc bám vào xã hội với bao nhiêu ràng buộc, nhu cầu, trách nhiệm, nghĩa vụ. Đấy không đơn giản là từ ngữ, đấy là cả một thế giới miên man bất tận, thơ ấy. Mình sợ đến lớp mà đầu óc đầy hồi ức thơ, không thể nhét thêm vào kiến thức mình buộc phải biết phải nhớ, mình sợ ngồi đọc tài liệu mà hàng tiếng vẫn nguyên trang ấy vì đọc chữ nào cũng thấy những vần thơ... Thế nên mình dừng lại.

Xa thơ nhớ quá. Mình vẫn không quen được với thơ không vần. Những khổ thơ vần thong thả đều đặn đã quá quen thuộc với mình, như những bậc thềm rêu dẫn đến ngôi đền cổ kính. Những bậc thềm cũ kỹ và thân thiết, trên đó mình có thể bước những bước điềm đạm, yên tâm, những bậc chằn chặn đã mòn nhẵn bước chân người qua nhưng vẫn cho mình cảm xúc u hoài bí ẩn khi in dấu lên rêu ấy thềm ấy. Có thể có lúc mình cho lối đi này chật hẹp khắc khổ, nhất là những khi ý nghĩ tràn lan hỗn độn, như đốm nắng trên lá gió tầng thấp tầng cao, như sóng dạt bờ trong cơn bão mịt mù bốn phía, nhưng đa phần những giờ khắc bình lặng, tâm hồn mình vẫn nghiêng về lối ấy, nhịp nhàng thong thả bốn mùa...

Đêm lặng lẽ, làm mình lại nhớ đến thơ, mình thức tha hồ đêm nay vì mai khi chồng mình lái xe trở lại trường mình có thể ngủ, mình thương chồng mình quá. Không quen đọc những vần thơ nhưng chính anh là một bài thơ thương mến mà cuộc đời dành cho mình, trên giường bệnh những ngày ốm đau giữa tháng 12 năm 2006, mình đã hiểu ra điều ấy.