Thứ Ba, 15 tháng 4, 2008

Chấm bài

Chấm bài là một công việc buồn tẻ, nhưng biến nó thành thú vui thì cũng nhiều cái hay ho. Năm ngoái mình tham gia chấm bài Final exam môn hóa hữu cơ tại trường với một số người ở khoa, nhiều chuyện buồn cười. Sinh viên làm bài đến chỗ tắc ngồi vẽ vời viết lách rất là hài dù thời gian thi có hạn. Năm nay cuối kỳ phải chấm Assignments cho 63 sinh viên đại học, cũng hóa hữu cơ, ngồi đọc bài làm trúc trắc của bọn chúng tìm cách tạo thú vui cho mình thế là đọc theo kiểu "mở rộng tâm hồn", nhìn những lời giải bài tập đầy những cơ chế, phản ứng, công thức, giải thích... mà tưởng như nghe bọn chúng đang chuyện trò tâm sự bằng những con người thật hiện diện cả trí óc và tình cảm với tâm sinh lý, hehe vui phết. Tóm lại thì có những kết luận như sau:

1- Những anh chị hiểu bài và tư duy khoa học, tâm sinh lý cân bằng thì viết ra mạch lạc, trả lời thẳng vào vấn đề chính, bố cục cân xứng đầy đủ không dài lan man không thiếu sơ sài, tính toán chính xác...tất cả có bốn vị được xếp loại nhóm này được 20/20 điểm.

2- Những anh chị chẳng hiểu bài, tâm lý bất cần, viết ra mấy mục dăm câu ba chữ cho có, vài vị.

3- Những anh chị cứ viết vòng vo rõ dài kiểu muốn giấu cái dốt nhưng cái dốt nó lại tòi ra ở những cái chỗ dài dòng huyên thuyên ba lăng nhăng xí xộ. Thay vì viết cái cơ chế ngắn gọn chắc chắn lấy điểm, từng bước làm bài toán hóa thì cứ tuôn văn nghị luận ra cuối cùng thì vắng cái đáp số. Các bạn này ko nắm bài nhưng lại không dám nhìn thẳng vào sự thật là mình không nắm bài, tâm sinh lý ngoằn nghèo uốn lượn cho nó thành con số không duyên dáng.

4- Những anh chị hiểu bài nhưng không chắc chắn, vì chưa thực sự thuần thục, vì tâm sinh lý bất an viết đúng rồi tự nhiên thay số vào lại sai, sai ở những chỗ ko đáng, nhầm nhọt sang trồng trọt, hay là trật tự lộn xộn không liền mạch, loại này đông. Trải dài từ một lỗi đến vô số lỗi không đáng.

5- Những anh chị lười biếng dối trá đi copy của người ta, nhìn phát biết ngay bài copy, viết mà ko nghĩ và hiểu về cái mình viết nó khác, loại này ít nhưng rất đáng ghét, mình mà có thời gian thì mình xử lý nhưng mà mình mệt rồi mình bỏ qua cho thoát lần này.

Thế thôi nhỉ. :)

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2008

Anh ơi


Khi em viết chữ : cuối trời
Là em muốn đẩy rối bời thật xa
Ưu tư, vương vấn, ngầy ngà...
Cứ ra chốn ấy đàn ca vẫy vùng!

Khi em viết chữ : xin đừng.
Lòng che chắn vẫn ngập ngừng muốn đau
Đã quên hai chữ vì nhau
Giữ gì những chữ tâm đầu sớm mai.

Rồi em viết chữ : một hai
Đếm cho ngày rộng tháng dài em đi
Xin đừng nhắc nữa làm gì
Chiều tàn nắng cũng quy y cuối trời...

11-4-2008

HY