Thứ Hai, 30 tháng 3, 2009

Dr. J.

Thời gian trôi nhanh quá, mình chỉ còn một tuần nữa là xong phần việc TA của khóa học này, sinh viên sẽ chuẩn bị thi Final exam, mình sẽ tham gia chấm môn Hóa hữu cơ, mất một ngày chấm tập trung, Dr. J giảng dạy môn này vừa báo cho mình biết hôm qua.
Môn Hóa hữu cơ là môn khá xương xẩu đối với sinh viên đại học, một số phải trở lại lấy lớp này lần hai lần ba. Dr. J dạy môn này rất cẩn thận chu đáo, đến lúc chấm thi thì rất nghiêm túc, mình rất quý mến bà. Bà khoảng trên 50 tuổi sống độc thân, trước đây bà sống với mẹ nhưng mẹ bà mất năm ngoái. Bà rất say sưa với công việc, thứ bảy mình đến phòng lab tầng bốn thấy phòng làm việc của bà mở cửa sáng đèn, chủ nhật có khi cũng thấy bà ở trường.
Khoa Hóa và Hóa sinh có hai bà Dr. J và Dr. M sống độc thân, thường xuyên ở trường cuối tuần, làm việc rất say mê và vui vẻ, mình cảm thấy nể phục cả hai bà nhưng thấy thú vị với bà J hơn, phần vì bà có vẻ rất thông minh, dí dỏm, phần vì bà gặp mình hay hỏi han quan tâm. Có lần bà cần thêm người đi coi thi buổi tối, mình nói với bà không có ai thì tôi đi cho, bà bảo thôi mày còn con nhỏ, để tao tìm đứa khác.
Hôm trước mình vừa xong TA thì gặp bà, bà hỏi han chuyện công việc rồi bà hỏi mày dự định học xong thì làm gì, mình nói tôi muốn nghỉ ngơi đi đâu đó một thời gian. Bà cười, mày mệt rồi à, tiếng cười của bà đầy sức sống làm mình tự nhiên thấy xấu hổ. Mình nghĩ bà ấy hơn mình hơn chục tuổi, hàng ngày miệt mài với bao nhiêu công việc của một giáo sư: giảng dạy, nghiên cứu, hướng dẫn nghiên cứu sinh... mà lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, tiếng cười hồn nhiên, thoải mái, mình mới có làm cái Ph D mà chưa xong đã muốn nghỉ xả hơi, đúng là đáng xấu hổ thật.
Gặp những người như bà J đôi khi mình thấy như được tiếp thêm sức mạnh, lại tự nhủ mình phải cố gắng hơn.

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009

Montréal Biodôme

(Up thử một đoạn ở chuồng chim cánh cụt, con trai quay.)

Ở Montréal Biodôme có các khu vực nuôi dưỡng sinh vật ở các điều kiện khí hậu khác nhau, các loại sinh vật đa dạng nên đi xem rất thú vị. Tuy vậy, xem những động vật được nuôi dưỡng đầy đủ trong chuồng sắt, kính dù sao cũng có cảm giác chúng đã bị hoàn cảnh làm thay đổi, rằng đây thực ra không phải nhà của chúng. Chắc chắn giữa cảnh tự nhiên không bị ngăn trở, chúng mới bộc lộ vẻ đẹp đầy đủ nhất của loài mình.

Ảnh chụp ở Montréal Biodôme (3)
























































Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2009

Bạn hiền

Tặng L.

Một lời chân thật cất lên

Sương mù tan hết chỉ còn nắng trong

Gương soi, nước biếc một dòng

Soi đời bụi bặm, soi lòng phù du

Một lời điềm đạm chân tu

San bằng cao thấp, bạn thù không phân

Một lời nhân ái từ tâm

Khiến bông hoa dại nở thầm ngát hương

Đi qua biết mấy dặm trường

Mỗi lời vang vọng tình thương cuộc đời...

27-3-2009
HY

(Nhớ lại những lời bạn nói, lúc ấy mình chưa hiểu hết, rồi có khi những lời đó trở lại vọng vào tâm trí và dường như mọi thứ trở nên sáng tỏ. Vui...
Còn nợ bạn lời hứa viết một truyện ngắn dài mấy trang giấy phê đúp, viết về một giai đoạn trong cuộc đời một người đàn bà...)

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

Mái ấm

Nếu mình là chim thì chắc cũng thuộc giống mải chơi, bay lượn ngó nghiêng mỗi nơi một tí, chỗ vui tươi thì ghé, chỗ buồn chán thì đi, không có gì buộc chân được. Tưởng tượng ra thế muốn tự cười mình, ờ, nhưng có một nơi mà con chim mải chơi ấy luôn luôn nhớ và tìm về, đó là cái tổ của nó. Chồng mình đọc đến đây chắc lại tủm tỉm cười lẩm bẩm: "chim không về tổ thì chim đi đâu", "ơ hơ, đi đâu cũng biết có người đang mong à nha..."

Cứ tắt nắng chiều là chim về mái ấm, trong đầu nhẩm tối nay cho các bác ăn gì. Về nhà bao giờ cũng thấy vui vui, chui vào bếp thì mình là xếp, ngồi bên bàn ăn vừa ăn vừa tranh thủ khảo chuyện học hành của anh chim non, loay hoay một hồi là đến giờ trải giường cho chim non đi ngủ. Con ngủ rồi hai vợ chồng mới về phòng rủ rỉ chuyện riêng...

Hôm qua nghe tin một người bạn cũ mới ly dị, nghĩ về hôn nhân, đột nhiên nhận ra mình là kẻ may mắn, thật là may mắn, mười lăm năm rồi mà chồng vẫn quý vẫn yêu, vẫn không muốn rời xa, vẫn mong mỏi hàng ngày. Đêm nằm ôm chồng thủ thỉ: may quá, chúng mình vẫn còn bên nhau thế này sau từng ấy năm... Chồng nói: "anh chẳng bao giờ để em xa anh đâu". Người xưa có câu: "gái thương chồng đang đông buổi chợ" mà mình tự nhiên thấy thương chồng thắt lòng trong yên lặng, tựa cái lặng yên hun hút của đêm thâu.

Muốn viết nhiều về mái ấm nhưng có lẽ nói ngắn gọn thế này thì hơn, mái ấm của mình không chỉ là nơi mình tìm về những khi chiều muộn, mái ấm yêu thương che chở cho mình khỏi mưa gió cuộc đời, tên rơi đạn lạc, mái ấm giúp mình nghỉ ngơi, tiếp thêm sức mạnh cho mình trong chặng đường dài gian nan trước mặt...

Mái ấm là mái ấm ơi...

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2009

Tuyết tan

Hôm trước em Marduk hỏi tuyết tan chưa, bữa đó tuyết còn dày từng đụn, bữa nay thì tuyết đang tan.

Tuyết tan âm thầm bên đường, trong gió nhẹ đã có mùi hơi ẩm của đất dù lớp tuyết cuối cùng lẫn bụi đất vẫn còn đó, màu trắng bị pha với xám bụi đất, mình gọi đó là tuyết già.

Nghĩ thấy buồn cười, đời tuyết cũng giống như đời người, mùa đông nuôi đời tuyết, lớp nọ gối lớp kia, tuyết mới rơi nô đùa cùng lũ trẻ con như em bé gái thoắt ẩn thoắt hiện sau lùm cây. Dịp giáng sinh tuyết đẹp vô cùng, trên nền tuyết trắng muốt, trong làn tuyết rơi xốp nhẹ, những cây thông nô-en trang trí đèn màu tựa như vương miện lung linh của nàng công chúa tuyết. Vào sâu mùa đông tuyết thành bà hoàng hậu ban phát nhiều điều tốt lành. Tuyết che cho cây cối khỏi bị cái lạnh băng giá, sâu trong những đụn tuyết là nơi trú ẩn của nhiều loài sinh vật...

Và bây giờ tuyết già, xấu xí bẩn thỉu, và lặng lẽ tan ra, lặng lẽ mất hút vào đất, vào những dòng chảy tí tách trong rừng nối đến tận hồ. Cuộc ra đi vừa đúng lúc. Đất đang ấm dần lên để hồi sinh những mầm cây. Sớm mai dậy ra đường chạy có chút bàng hoàng về sự vơi cạn mất hút của thế giới tuyết, cúi xuống ngắm nhìn thảm tuyết già nua đang chậm chạp giã từ, ừ, thôi tuyết đi nhé, hẹn gặp lại mùa đông sau...

Nắng đằng xa đang lên hình như là phớt màu nắng xuân, một mùa xuân mới nhú.

19-3-2009

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2009

Entry for March 18, 2009

Hỏi chim

Con chim bay bổng trên trời

Một mai lụ khụ mày dời đi đâu

Tao hai thứ tóc trên đầu

Chẳng bao giờ thấy bồ câu chết già

------

:)

P/S: Cuối cùng thì mình cũng hết kiên nhẫn với bạn 360 HuHu, viết mấy câu mà mất thời gian cho việc post bài quá xá, ấn xong đợi mãi chả thấy bạn nhúc nhích, đã thế bạn lại còn cứ giấu entry mới đi :(

Thôi, cảm ơn bạn Hu trong thời gian dài đã chở giùm mình bao tâm sự, nay bạn đã già cả, lẩm cẩm, mình thì già nhưng răng còn chắc, miệng ăn còn tốt, chân đi còn khỏe nên mình vẫn còn thích đi tiếp, vậy nên mình đành chia tay với bạn Hu ở đây, chúc bạn nghỉ ngơi an lành.

Mình đã tìm đến với blogspot, trang của mình đây: http://hoangyen-hy.blogspot.com/ mình hy vọng trang này yên ổn để thỉnh thoảng mình vào viết đôi chút cho vui.

HY

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

Cây hoa trong phòng lab










Tìm trong máy tính được hai ảnh chụp một cây hoa để post làm bài mở đầu cho blog này. Cái cây nhỏ lá nó mềm dịu dàng mà con trai tặng cho mình vào ngày của mẹ, mình mang nó đến phòng lab thỉnh thoảng tưới nước, đôi khi ngắm nó trong lúc chờ thí nghiệm. Một thời gian thì nó nở hoa. Bông hoa màu hồng phớt tím giữa phòng lab toàn máy móc dụng cụ thí nghiệm trông thực là đẹp, nó đã làm mình muốn cất tiếng hát, muốn viết những câu thơ...
Cảm ơn con trai, cảm ơn cuộc đời...

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Entry for March 13, 2009

(Yahoo 360 chan qua lam moi nguoi phai di tim cho khac, minh thinh thoang van co nhu cau viet linh tinh, thoi thi duoc ngay nao hay ngay ay.)

Tìm

*

Tìm duyên ở chốn chợ chiều …

*

Tìm trong rắc rối những điều giản đơn

Thật thà tìm giữa bông lơn

Ngọt ngào tìm giữa tủi hờn đắng cay

Trăm năm tìm ở một ngày

Hững hờ tìm giữa đắm say một miền

*

Tìm lời chưa vướng mùi tiền

Để xem thế giới hồn nhiên thế nào…

***

13-3-2009

HY

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2009

Entry for March 08, 2009



8-3, tên của ngày gợi nhắc những kỷ niệm vui vui ... :)