Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Mẹ


1. Học vỡ lòng, con đi học một buổi còn một buổi về chỗ mẹ làm, một nhà trẻ mẫu giáo ở gần trường, con quanh quẩn bên những đứa trẻ, nhìn chúng ăn, ngủ và khóc. Chán rồi con ra vườn chơi, có những đứa trẻ khác tầm tuổi con và lớn hơn một chút cùng chơi với con.

Chiều mẹ ra gọi "Yến ơi về thôi con", con vội vàng chạy lại với mẹ, con hỏi mẹ "Mẹ ơi hôm nay về lối nào?" Từ nhà trẻ ra có hai lối để về nhà, một lối tắt qua mấy bờ ao và một lối đi ra đường cái ngang qua chợ. Lối đường cái đi qua cổng có hai cây táo hai bên, con gọi là lối cây táo, để phân biệt với lối bờ ao kia. Hôm nào mẹ rảo bước về phía lối cây táo là con mừng lắm, con reo to cho bọn trẻ ở quanh đấy nghe tiếng: "A! Hôm nay mẹ tớ mới tớ đi chợ!"
Hôm nào đi lối bờ ao thì con lặng ngắt lũn cũn bước theo mẹ.

Cái chợ dốc Hanh hồi ấy lèo tèo lắm mẹ nhỉ, thế mà đối với con lúc đó sao mà nó lớn và kỳ diệu thế, cái gì cũng có. Hai mẹ con len lỏi khắp các hàng, nhà mình tự trồng được rau nên ít phải mua rau, mẹ thường mua một mớ tép, khi thì mấy con cá nhỏ, có lúc là cá khô, hay trứng vịt. Mua thức ăn rồi mẹ thường mua cho con và anh một thứ quà gì đó. Hôm thì mấy tấm mía, hôm thì bắp ngô luộc, đa phần là bánh đa hoặc bỏng ngô. Mẹ bảo: "Mang về nhà hai anh em chia nhau", thế là con rất thèm nhưng cũng đành lòng xách quà về nhà. Vui mẹ nhỉ. Về đến ngõ là gọi anh toáng lên, như thể có công mang quà về cho anh vậy.

Lạnh quá, tuyết phủ khắp nơi rồi, con đi bộ trên con đường hẹp dần vì tuyết, vừa đi vừa nhớ những chiều đông xưa đi bên mẹ ra chợ. Mẹ cầm hai tay con sưởi ghé bếp than hồng hàng bánh đa trong lúc chờ bà chủ quạt bánh chín, hồi ức làm con ấm lòng.

2. Một ông già hơn bảy mươi sống ở thành phố mà năm nào cũng về quê, hỏi thăm cô ấy có về hay không, cứ nói với lũ cháu cô ấy là ngày xưa mê lắm, mê lắm....cô ấy là bạn học cùng hồi mười ba, mười bốn...dòng đời cuồn cuộn, mỗi người một phương, cô ấy cũng chỉ nhớ rằng ngày xưa anh đó hay hỏi bài, có thế thôi. Ông già cứ hỏi thăm tìm địa chỉ mãi không được, khổ thân ông ấy...
Cô ấy thì bảo mình, có khi như thế lại giữ mãi được những hình ảnh đẹp đẽ từ xa xưa, cô ấy năm nay tóc trắng choán hết tóc đen rồi, người ta gọi bằng bà, bà cụ chăm sóc các cháu và lo hương khói cho ông cụ, nhớ lại những ngày ông cụ còn... Bà cụ ấy là mẹ.

Mỗi khi bà cụ về quê thì các cháu họ (toàn 40-50) lại kể và hỏi xin phép bà cụ cho ông ấy địa chỉ của bà cụ nhưng bà cụ lắc đầu.

Ông ấy học cùng lớp nhất nhị tam ... sau thì bà cụ cũng ko gặp lại, nghe nói đi làm cho Pháp, khi ấy cũng viết nhiều thư về làng nhưng chị gái bà cụ cất đi ko đưa vì không ưng ông này, chuyện ấy bà cụ cũng không biết, mãi sau này mới nghe cháu gái kể lại... Đời bà cụ có mối tình với ba mình là sâu nặng nhất...

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Mối Tình Đầu

Bọn tớ lớn lên cùng nhau, khi nhà cậu ấy chuyển đến cạnh nhà tớ, cậu ấy có sáu tuổi, tớ mười tuổi đứng ở hè nhìn ra có thằng trẻ con mới đến đang cưỡi ngựa gỗ sân bên cạnh. Khi quen nhau rồi thì hai chị em chơi rất thân, thân nhất trong đám trẻ con ở khu đó, đi đâu chơi cũng rủ nhau. Thân đến nỗi mỗi khi bị bố mẹ mắng cũng tìm nhau để kể lể nỗi ấm ức trẻ con. Tớ nói chung là chơi rất vui với tất cả bọn trẻ con ở dãy và bọn trẻ con cũng rất thích “chơi với chị Y.”, tuy vậy không hiểu sao tớ vẫn có cảm giác quý quý em ấy hơn, có lẽ vì em ấy thông minh, nhạy cảm hơn những đứa khác, em ấy học cũng giỏi, cũng thích đọc sách và đọc nhiều, chơi đánh cờ vua toàn thắng tớ… đại khái thế.

Kể những kỷ niệm cùng nhau suốt thời gian dài đủ viết thành cuốn truyện. Hồi đấy ở dãy tập thể có cái hè và sân dài suốt dãy, bọn tớ thường chơi ở hè và sân, đủ mọi trò, ú tim, chơi khăng, đồ, âm, nhảy dây, rải gianh… Nhà cậu ấy có cái dàn thiên lý trước cửa, về sau nghe câu hát “Giàn thiên lý đã xa mãi rời xa, đứa bé đã lỡ yêu, lỡ yêu cô em rồi…” tớ cứ nhớ đến giàn thiên lý nhà cậu ấy, và nhớ cả cậu ấy nữa…

Cậu ấy có đứa em trai sinh năm 1978, tớ hay sang chơi với em bé, đôi khi bế nó, chơi với nó cùng với cậu ấy trong khi mẹ cậu ấy bận nấu ăn. Cũng hay sang nhà cậu ấy xem Tivi, hồi đấy hay có phim truyền hình nhiều tập xem say sưa hết tập này đến tập khác. Nhớ những bộ phim Pháp dài có Thu Thế thuyết minh tớ và cậu ấy đều thích xem, xem xong thì cũng hay bàn bạc bình luận nọ kia rất chi là ... :) Có lần đi tập xe đạp cậu ấy bị ngã toạc đầu gối, khi ấy tớ khoảng 12 cậu ấy 8 tuổi, tớ cõng cậu ấy chân chảy máu chạy một đoạn đường xa mới về đến nhà, nhiều kỷ niệm lắm…

Nhà cậu ấy có cả cái đài Melodia to to có mấy cái đĩa cải lương quay đi quay lại đến nỗi tớ thuộc lòng từng đoạn. Có vở Bên cầu dệt lụa, Hậu Nghệ Hằng Nga, với một vở gì nữa chuyện tình yêu hay lắm mà quên tên vở rồi. Sau này thì có đài quay băng hiện đại hơn và mẹ cậu ấy hay mở nhạc vàng lúc đêm khuya, tớ ngủ bên này cứ nghe suốt, Sơn ca bảy các thứ…Về sau tớ cứ nghĩ tớ “sến” như bây giờ là do hồi ấy nghe nhiều cải lương, nhạc vàng, tiết mục tiếng thơ… từ đài nhà cậu ấy vẳng sang.

Thích nghe mẹ cậu ấy kể chuyện hồi xưa của bà, chuyện bà đã yêu như thế nào trước khi lấy chồng. Mẹ cậu ấy rất khéo tay, tớ hồi xưa có môn nữ công về khâu vá có lần tối rồi mà loay hoay không biết làm thế nào mẹ tớ bèn bảo sang hỏi mẹ cậu ấy, tớ sang thì được bà chỉ dẫn rất tận tình. Bố mẹ cậu ấy rất hiểu biết nên tớ cũng rất thích sang nghe họ nói chuyện, gọi là trẻ con hóng chuyện người lớn. Hồi tớ ôn thi đại học có lần sang chơi bố cậu ấy bảo “Chú mà có con gái thì chú cho học ngành Hóa, Sinh ở đại học Tổng hợp, con gái học những ngành đấy là hay nhất”. Tớ nghe vậy về nhà ghi luôn nguyện vọng Tổng hợp dù trước đó vẫn nói dự định thi tiếp Bách Khoa, bạn bè ngạc nhiên, chẳng có ai biết tại sao, bây giờ nghĩ lại cũng buồn cười.

Đáng nhẽ cứ chơi thân mãi với nhau như thế thì tốt, là bạn thân của nhau suốt đời được. Thế nào mà khi tớ tầm hơn 20 một chút thì hai đứa tự nhiên có chuyện xảy ra mà tớ cũng không biết là do đâu. Trước vẫn chơi cùng cầm tay nhau ko sao mà đến lớn vô tình chạm tay vào nhau tự nhiên thấy khác. Có lần đi cùng ô tô xuống trường ngồi cạnh nhau, hồi ấy cậu ấy đã học Bách Khoa, tớ học Tổng Hợp, chẳng hiểu sao sau một hồi xe chạy thì tay lại ở trong tay. Cả hai cùng rất khác lạ, về sau thì có lẽ cả hai đều nghĩ là yêu nhau, nhớ lại có lần cậu ấy bảo tớ Mác cũng kém Gienni 4 tuổi mà buồn cười. Tớ thì cứ nghĩ chữ cái tên đầu của cậu ấy và tớ ghép lại thành hai chữ TY, như là Tình Yêu ấy…

Một thời gian sau khi hai đứa thích nhau thì thằng em cậu ấy phát hiện ra vì tớ nhờ nó đưa thư cho cậu ấy, tớ cứ tưởng thằng em này còn bé chẳng để ý vậy mà nó đưa thư cho mẹ cậu ấy để mách. Thế là cả hai gia đình đều biết, cả hai đứa bị hai bà mẹ khuyên nhủ một cách cương quyết. Tớ lúc ấy rất buồn nhưng đã xin lỗi mẹ tớ và hứa với mẹ tớ là sẽ ko bao giờ gặp lại cậu ấy nữa. May là do đang đi học ĐH rồi sau đó khi tớ về đi làm thì nhà cậu ấy chuyển về Hà nội nên mỗi đứa một nơi. Mà quả thật từ sau khi hứa với mẹ tớ đến tận giờ tớ ko lần nào gặp lại cậu ấy cả. Nghĩ lại thấy mẹ cậu ấy và mẹ mình đều rất nghiêm. Anh trai tớ mối tình đầu cũng yêu một chị hơn anh ấy có một tuổi thôi mà mẹ tớ họp gia đình lại phân tích mọi mặt và quyết định không đồng ý, cuối cùng anh tớ cũng phải thôi dù hai người yêu nhau lắm, tớ đọc sổ tay anh chị viết cho nhau rất cảm động. Sau này anh lấy chị dâu kém anh ấy 7 tuổi, hai người sống hạnh phúc. Kể ra thì các cụ cũng lo xa cho sự bền vững của một cuộc hôn nhân nên đã bỏ qua những cảm xúc một thời của con trẻ. Tớ nghĩ là sau này mình sẽ thoáng hơn các cụ trong việc riêng tư của con cái.

Chuyện này nhớ lại cũng buồn buồn, nhưng mà chuyện cũng qua từ lâu, đã tròn hai mươi năm rồi. Sau khi ra trường về Gang thép làm việc thì tớ gặp chồng tớ bây giờ. Tớ lấy chồng đã được 17 năm, con trai tớ cũng đã bước sang tuổi 16 rồi. Chồng tớ hơn tớ 4 tuổi rất vừa ý ba mẹ tớ. Thời gian như nước qua cầu mấy ai còn nhớ tình xưa chốn cũ, chiều nay ghi lại câu chuyện này như một kỷ niệm trong sáng ở Thái nguyên, vùng đất nơi mình sinh ra và lớn lên mà thôi.

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Quà Ngày Tình

Ngày Tình chờ quà gì từ chồng?
Nhìn quà lồng tờ điều tờ hồng
Lòng vừa tò mò vừa phập phồng
Buồn mồm lầm bầm: “nhiều tiền gồng?”
Chồng cười thì thầm: “vài mười đồng
Đừng buồn, đừng rầu, đừng đập cồng
Quà tình mình dùng mình hài lòng.” :)

Sau khi mình mở quà của chàng thì không chỉ giấy bọc ngoài màu điều màu hồng mà cả quà cũng đỏ cũng hồng, là son, phấn ạ. Và sáng này thì thấy cả cái này cũng đỏ rực trong mail box nữa:

http://www.123greetings.com/send/view/02213811407048131276

Tóm lại là "Ngày Tình đời mình toàn màu hồng", nghĩ bụng ước gì chàng tặng mình một bài thơ, màu xanh chẳng hạn, vừa đỡ tốn tiền mà mình thì thích! Nhưng mà chàng thì chẳng bao giờ làm thơ cả lại còn cũng chẳng khoái thơ nốt, thậm chí còn phàn nàn nhiều lần chuyện mình mê thơ, nên ước muốn của mình chỉ là ước muốn thôi :)

Mình ngồi ngẫm nghĩ cuộc đời thấy chàng là người rất tốt và không thích thơ, hóa ra "rất tốt" và "thích thơ" là hai phần độc lập nhau. Ngày xưa mình cứ tưởng "rất tốt" thì sẽ "thích thơ" như thể quan hệ phụ thuộc vậy nhưng mà mình đã nhầm. Bây giờ mình còn biết thêm là mình "không tốt mấy" mà vẫn "rất thích thơ". Cuộc đời quả là phức tạp, tuy vậy hôm nay là ngày Tình và nếu chàng không chui vào cõi Thơ để tìm mình được thì mình phải chui từ cõi ấy ra để đến với chàng thôi.
Cảm ơn chồng yêu quý!

***
Happy Valentines day!

*Bài viết liên quan:
Hai bài thơ về Tình Yêu:
1- TÌNH YÊU
2- Tình Yêu

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Em ơi mùa xuân đến rồi đó

Em ngủ đi mùa xuân chưa thức dậy
Trời vẫn âm u, tuyết vẫn bay
Thôi ngóng đợi nối hai đầu chênh lệch
Lệch không gian, mùa, tiết, lệch đêm ngày...

Kể từ khi xa quê hương, chưa có năm nào mà cảm giác Tết đến, Xuân về lại mông lung đối với tôi như năm nay. Cũng đi sắm hàng Tết ở cửa hàng người Việt, đi tham gia hội chợ Tết của cộng đồng người Việt ở Ottawa, nghe những ca sĩ rất già hát những bài rất lâm ly thiết tha về tình cố hương... Vậy mà tất cả cứ chuội đi như những nỗ lực níu kéo mệt mỏi của son phấn phông màn trước thực tế phũ phàng khắc nghiệt.
Khi sự lệch đang hiện diện đối chọi tương phản, nó đòi hỏi người ta phải lựa chọn, gắn bó với không gian, thời gian, gắn bó với cuộc sống hiện tại hay mãi mãi sống trong hồi ức với sự vuốt ve của trí tưởng tượng hoang hoải.

Khi mà ngoài kia tuyết cứ đổ dày thì hình ảnh tưởng tượng về một mùa xuân dường như cứ mãi xa xôi. Mùa xuân đến trong tiết trời rồi đi vào lòng người để tạo sự giao hòa, một cảm giác hân hoan khó tả mà tôi từng có những mùa xuân xưa ở Thái nguyên. Khi tiết trời đây không phải tiết trời quê nhà, mùa ở đây đang là mùa đông thì lòng người sao có thể có được sự giao hòa linh diệu ấy.

Đành xem, nghe những hình ảnh, âm thanh từ quê hương, có những tiếng hát vang vọng mãi trong ký ức...

Em ơi mùa xuân đến rồi đó
Thắm đỏ ngàn hoa khát mặt trời
Nghe không gian mênh mang trong lời ca yêu thương đến với muôn người, đến với muôn đời
Xuân ước vọng ngàn năm lại tới
Nghe lòng vui phơi phới
Kìa em nắng đã lên rồi mừng xuân hát lên thôi

Nghe em mùa xuân nói gì đó
Xúc động lòng ta trước cuộc đời
Qua bao nhiêu đau thương thêm mùa vui theo chim én đã bay về ríu rít ngang trời
Chim hát chào bàn tay dựng xây trên tầng cao có thấy
Mùa xuân náo nức công trường đồng lúa mới dâng hương

Em ơi mùa xuân mới gọi đó
Tiếng gọi tình yêu mới hiền hoà
Ôi xuân tươi bao la đang giục ta đi mau tới những chân trời đất mới đón người
Xây đắp ngàn mùa sau hạnh phúc trên đường ta đi tới
Này em hãy hát lên cùng mùa xuân mới xinh tươi
Em ơi mùa xuân đến rồi đó giang rộng vòng tay đón cuộc đời...

***


Chúc tất cả mọi người một Mùa Xuân và một Năm Mới bình an!