Bọn tớ lớn lên cùng nhau, khi nhà cậu ấy chuyển đến cạnh nhà tớ, cậu ấy có sáu tuổi, tớ mười tuổi đứng ở hè nhìn ra có thằng trẻ con mới đến đang cưỡi ngựa gỗ sân bên cạnh. Khi quen nhau rồi thì hai chị em chơi rất thân, thân nhất trong đám trẻ con ở khu đó, đi đâu chơi cũng rủ nhau. Thân đến nỗi mỗi khi bị bố mẹ mắng cũng tìm nhau để kể lể nỗi ấm ức trẻ con. Tớ nói chung là chơi rất vui với tất cả bọn trẻ con ở dãy và bọn trẻ con cũng rất thích “chơi với chị Y.”, tuy vậy không hiểu sao tớ vẫn có cảm giác quý quý em ấy hơn, có lẽ vì em ấy thông minh, nhạy cảm hơn những đứa khác, em ấy học cũng giỏi, cũng thích đọc sách và đọc nhiều, chơi đánh cờ vua toàn thắng tớ… đại khái thế.
Kể những kỷ niệm cùng nhau suốt thời gian dài đủ viết thành cuốn truyện. Hồi đấy ở dãy tập thể có cái hè và sân dài suốt dãy, bọn tớ thường chơi ở hè và sân, đủ mọi trò, ú tim, chơi khăng, đồ, âm, nhảy dây, rải gianh… Nhà cậu ấy có cái dàn thiên lý trước cửa, về sau nghe câu hát “Giàn thiên lý đã xa mãi rời xa, đứa bé đã lỡ yêu, lỡ yêu cô em rồi…” tớ cứ nhớ đến giàn thiên lý nhà cậu ấy, và nhớ cả cậu ấy nữa…
Cậu ấy có đứa em trai sinh năm 1978, tớ hay sang chơi với em bé, đôi khi bế nó, chơi với nó cùng với cậu ấy trong khi mẹ cậu ấy bận nấu ăn. Cũng hay sang nhà cậu ấy xem Tivi, hồi đấy hay có phim truyền hình nhiều tập xem say sưa hết tập này đến tập khác. Nhớ những bộ phim Pháp dài có Thu Thế thuyết minh tớ và cậu ấy đều thích xem, xem xong thì cũng hay bàn bạc bình luận nọ kia rất chi là ... :) Có lần đi tập xe đạp cậu ấy bị ngã toạc đầu gối, khi ấy tớ khoảng 12 cậu ấy 8 tuổi, tớ cõng cậu ấy chân chảy máu chạy một đoạn đường xa mới về đến nhà, nhiều kỷ niệm lắm…
Nhà cậu ấy có cả cái đài Melodia to to có mấy cái đĩa cải lương quay đi quay lại đến nỗi tớ thuộc lòng từng đoạn. Có vở Bên cầu dệt lụa, Hậu Nghệ Hằng Nga, với một vở gì nữa chuyện tình yêu hay lắm mà quên tên vở rồi. Sau này thì có đài quay băng hiện đại hơn và mẹ cậu ấy hay mở nhạc vàng lúc đêm khuya, tớ ngủ bên này cứ nghe suốt, Sơn ca bảy các thứ…Về sau tớ cứ nghĩ tớ “sến” như bây giờ là do hồi ấy nghe nhiều cải lương, nhạc vàng, tiết mục tiếng thơ… từ đài nhà cậu ấy vẳng sang.
Thích nghe mẹ cậu ấy kể chuyện hồi xưa của bà, chuyện bà đã yêu như thế nào trước khi lấy chồng. Mẹ cậu ấy rất khéo tay, tớ hồi xưa có môn nữ công về khâu vá có lần tối rồi mà loay hoay không biết làm thế nào mẹ tớ bèn bảo sang hỏi mẹ cậu ấy, tớ sang thì được bà chỉ dẫn rất tận tình. Bố mẹ cậu ấy rất hiểu biết nên tớ cũng rất thích sang nghe họ nói chuyện, gọi là trẻ con hóng chuyện người lớn. Hồi tớ ôn thi đại học có lần sang chơi bố cậu ấy bảo “Chú mà có con gái thì chú cho học ngành Hóa, Sinh ở đại học Tổng hợp, con gái học những ngành đấy là hay nhất”. Tớ nghe vậy về nhà ghi luôn nguyện vọng Tổng hợp dù trước đó vẫn nói dự định thi tiếp Bách Khoa, bạn bè ngạc nhiên, chẳng có ai biết tại sao, bây giờ nghĩ lại cũng buồn cười.
Đáng nhẽ cứ chơi thân mãi với nhau như thế thì tốt, là bạn thân của nhau suốt đời được. Thế nào mà khi tớ tầm hơn 20 một chút thì hai đứa tự nhiên có chuyện xảy ra mà tớ cũng không biết là do đâu. Trước vẫn chơi cùng cầm tay nhau ko sao mà đến lớn vô tình chạm tay vào nhau tự nhiên thấy khác. Có lần đi cùng ô tô xuống trường ngồi cạnh nhau, hồi ấy cậu ấy đã học Bách Khoa, tớ học Tổng Hợp, chẳng hiểu sao sau một hồi xe chạy thì tay lại ở trong tay. Cả hai cùng rất khác lạ, về sau thì có lẽ cả hai đều nghĩ là yêu nhau, nhớ lại có lần cậu ấy bảo tớ Mác cũng kém Gienni 4 tuổi mà buồn cười. Tớ thì cứ nghĩ chữ cái tên đầu của cậu ấy và tớ ghép lại thành hai chữ TY, như là Tình Yêu ấy…
Một thời gian sau khi hai đứa thích nhau thì thằng em cậu ấy phát hiện ra vì tớ nhờ nó đưa thư cho cậu ấy, tớ cứ tưởng thằng em này còn bé chẳng để ý vậy mà nó đưa thư cho mẹ cậu ấy để mách. Thế là cả hai gia đình đều biết, cả hai đứa bị hai bà mẹ khuyên nhủ một cách cương quyết. Tớ lúc ấy rất buồn nhưng đã xin lỗi mẹ tớ và hứa với mẹ tớ là sẽ ko bao giờ gặp lại cậu ấy nữa. May là do đang đi học ĐH rồi sau đó khi tớ về đi làm thì nhà cậu ấy chuyển về Hà nội nên mỗi đứa một nơi. Mà quả thật từ sau khi hứa với mẹ tớ đến tận giờ tớ ko lần nào gặp lại cậu ấy cả. Nghĩ lại thấy mẹ cậu ấy và mẹ mình đều rất nghiêm. Anh trai tớ mối tình đầu cũng yêu một chị hơn anh ấy có một tuổi thôi mà mẹ tớ họp gia đình lại phân tích mọi mặt và quyết định không đồng ý, cuối cùng anh tớ cũng phải thôi dù hai người yêu nhau lắm, tớ đọc sổ tay anh chị viết cho nhau rất cảm động. Sau này anh lấy chị dâu kém anh ấy 7 tuổi, hai người sống hạnh phúc. Kể ra thì các cụ cũng lo xa cho sự bền vững của một cuộc hôn nhân nên đã bỏ qua những cảm xúc một thời của con trẻ. Tớ nghĩ là sau này mình sẽ thoáng hơn các cụ trong việc riêng tư của con cái.
Chuyện này nhớ lại cũng buồn buồn, nhưng mà chuyện cũng qua từ lâu, đã tròn hai mươi năm rồi. Sau khi ra trường về Gang thép làm việc thì tớ gặp chồng tớ bây giờ. Tớ lấy chồng đã được 17 năm, con trai tớ cũng đã bước sang tuổi 16 rồi. Chồng tớ hơn tớ 4 tuổi rất vừa ý ba mẹ tớ. Thời gian như nước qua cầu mấy ai còn nhớ tình xưa chốn cũ, chiều nay ghi lại câu chuyện này như một kỷ niệm trong sáng ở Thái nguyên, vùng đất nơi mình sinh ra và lớn lên mà thôi.
Kể những kỷ niệm cùng nhau suốt thời gian dài đủ viết thành cuốn truyện. Hồi đấy ở dãy tập thể có cái hè và sân dài suốt dãy, bọn tớ thường chơi ở hè và sân, đủ mọi trò, ú tim, chơi khăng, đồ, âm, nhảy dây, rải gianh… Nhà cậu ấy có cái dàn thiên lý trước cửa, về sau nghe câu hát “Giàn thiên lý đã xa mãi rời xa, đứa bé đã lỡ yêu, lỡ yêu cô em rồi…” tớ cứ nhớ đến giàn thiên lý nhà cậu ấy, và nhớ cả cậu ấy nữa…
Cậu ấy có đứa em trai sinh năm 1978, tớ hay sang chơi với em bé, đôi khi bế nó, chơi với nó cùng với cậu ấy trong khi mẹ cậu ấy bận nấu ăn. Cũng hay sang nhà cậu ấy xem Tivi, hồi đấy hay có phim truyền hình nhiều tập xem say sưa hết tập này đến tập khác. Nhớ những bộ phim Pháp dài có Thu Thế thuyết minh tớ và cậu ấy đều thích xem, xem xong thì cũng hay bàn bạc bình luận nọ kia rất chi là ... :) Có lần đi tập xe đạp cậu ấy bị ngã toạc đầu gối, khi ấy tớ khoảng 12 cậu ấy 8 tuổi, tớ cõng cậu ấy chân chảy máu chạy một đoạn đường xa mới về đến nhà, nhiều kỷ niệm lắm…
Nhà cậu ấy có cả cái đài Melodia to to có mấy cái đĩa cải lương quay đi quay lại đến nỗi tớ thuộc lòng từng đoạn. Có vở Bên cầu dệt lụa, Hậu Nghệ Hằng Nga, với một vở gì nữa chuyện tình yêu hay lắm mà quên tên vở rồi. Sau này thì có đài quay băng hiện đại hơn và mẹ cậu ấy hay mở nhạc vàng lúc đêm khuya, tớ ngủ bên này cứ nghe suốt, Sơn ca bảy các thứ…Về sau tớ cứ nghĩ tớ “sến” như bây giờ là do hồi ấy nghe nhiều cải lương, nhạc vàng, tiết mục tiếng thơ… từ đài nhà cậu ấy vẳng sang.
Thích nghe mẹ cậu ấy kể chuyện hồi xưa của bà, chuyện bà đã yêu như thế nào trước khi lấy chồng. Mẹ cậu ấy rất khéo tay, tớ hồi xưa có môn nữ công về khâu vá có lần tối rồi mà loay hoay không biết làm thế nào mẹ tớ bèn bảo sang hỏi mẹ cậu ấy, tớ sang thì được bà chỉ dẫn rất tận tình. Bố mẹ cậu ấy rất hiểu biết nên tớ cũng rất thích sang nghe họ nói chuyện, gọi là trẻ con hóng chuyện người lớn. Hồi tớ ôn thi đại học có lần sang chơi bố cậu ấy bảo “Chú mà có con gái thì chú cho học ngành Hóa, Sinh ở đại học Tổng hợp, con gái học những ngành đấy là hay nhất”. Tớ nghe vậy về nhà ghi luôn nguyện vọng Tổng hợp dù trước đó vẫn nói dự định thi tiếp Bách Khoa, bạn bè ngạc nhiên, chẳng có ai biết tại sao, bây giờ nghĩ lại cũng buồn cười.
Đáng nhẽ cứ chơi thân mãi với nhau như thế thì tốt, là bạn thân của nhau suốt đời được. Thế nào mà khi tớ tầm hơn 20 một chút thì hai đứa tự nhiên có chuyện xảy ra mà tớ cũng không biết là do đâu. Trước vẫn chơi cùng cầm tay nhau ko sao mà đến lớn vô tình chạm tay vào nhau tự nhiên thấy khác. Có lần đi cùng ô tô xuống trường ngồi cạnh nhau, hồi ấy cậu ấy đã học Bách Khoa, tớ học Tổng Hợp, chẳng hiểu sao sau một hồi xe chạy thì tay lại ở trong tay. Cả hai cùng rất khác lạ, về sau thì có lẽ cả hai đều nghĩ là yêu nhau, nhớ lại có lần cậu ấy bảo tớ Mác cũng kém Gienni 4 tuổi mà buồn cười. Tớ thì cứ nghĩ chữ cái tên đầu của cậu ấy và tớ ghép lại thành hai chữ TY, như là Tình Yêu ấy…
Một thời gian sau khi hai đứa thích nhau thì thằng em cậu ấy phát hiện ra vì tớ nhờ nó đưa thư cho cậu ấy, tớ cứ tưởng thằng em này còn bé chẳng để ý vậy mà nó đưa thư cho mẹ cậu ấy để mách. Thế là cả hai gia đình đều biết, cả hai đứa bị hai bà mẹ khuyên nhủ một cách cương quyết. Tớ lúc ấy rất buồn nhưng đã xin lỗi mẹ tớ và hứa với mẹ tớ là sẽ ko bao giờ gặp lại cậu ấy nữa. May là do đang đi học ĐH rồi sau đó khi tớ về đi làm thì nhà cậu ấy chuyển về Hà nội nên mỗi đứa một nơi. Mà quả thật từ sau khi hứa với mẹ tớ đến tận giờ tớ ko lần nào gặp lại cậu ấy cả. Nghĩ lại thấy mẹ cậu ấy và mẹ mình đều rất nghiêm. Anh trai tớ mối tình đầu cũng yêu một chị hơn anh ấy có một tuổi thôi mà mẹ tớ họp gia đình lại phân tích mọi mặt và quyết định không đồng ý, cuối cùng anh tớ cũng phải thôi dù hai người yêu nhau lắm, tớ đọc sổ tay anh chị viết cho nhau rất cảm động. Sau này anh lấy chị dâu kém anh ấy 7 tuổi, hai người sống hạnh phúc. Kể ra thì các cụ cũng lo xa cho sự bền vững của một cuộc hôn nhân nên đã bỏ qua những cảm xúc một thời của con trẻ. Tớ nghĩ là sau này mình sẽ thoáng hơn các cụ trong việc riêng tư của con cái.
Chuyện này nhớ lại cũng buồn buồn, nhưng mà chuyện cũng qua từ lâu, đã tròn hai mươi năm rồi. Sau khi ra trường về Gang thép làm việc thì tớ gặp chồng tớ bây giờ. Tớ lấy chồng đã được 17 năm, con trai tớ cũng đã bước sang tuổi 16 rồi. Chồng tớ hơn tớ 4 tuổi rất vừa ý ba mẹ tớ. Thời gian như nước qua cầu mấy ai còn nhớ tình xưa chốn cũ, chiều nay ghi lại câu chuyện này như một kỷ niệm trong sáng ở Thái nguyên, vùng đất nơi mình sinh ra và lớn lên mà thôi.
27 nhận xét:
Cau chuyen rat that va rat hay Hoang Yen a. Tinh cam thi lam sao ma dinh truoc duoc. May ma ca Yen va "Cau ay" deu tim thay hanh phuc...
Sự can ngăn của các cụ thân sinh cũng tốt mà. Các cụ kinh nghiệm hơn mình, nên biết những tình cảm như thế chỉ mau qua chóng hết thôi, chị HY à.
Câu chuyện thật đẹp, thật lung linh. Nó làm anh nhớ đến Cỗ Bài Tam Cúc của bác Hoàng Cầm!
Mac kém Gieni chứ nhỉ?
Và người ta cứ thích làm trẻ con là vì thế này đây, giời ôi là giời! :)
Đôi khi có những khoảnh khắc người thiếu phụ chợt nhớ lại thời thiếu nữ trong suốt như pha lê...
(wink)
Thái Nguyên có nhiều chuyện tình cảm trong suốt như pha lê thế này lắm đấy, để hôm nào mình góp 1 chuyện nhỉ ?
@Thu: cảm ơn bác đã chia sẻ :)
@123hoang: vâng, các cụ cũng có lý của các cụ bác ạ.
@Thuy Dam Minh: bác Thụy có kỷ niệm nào giống thế không ạ :)
@Chu Nam Cuong: tôi gõ nhầm, đã sửa lại, cảm ơn bác. Hihi, giời ơi là giời :P
@Lana: wink với đồng hương ạ ;)
@PTN: chờ đọc truyện của PTN nhé :)
HY: Không có em ạ! Thế mới tiếc chứ! Hic
The nao la mot moi tinh mua qua chong het, lam sao cac cu lai biet truoc duoc nhi?
Minh van thay am uc the nao cho moi tinh dau nay, dau biet rang khong phai tinh dau nao cung la tinh cuoi. Ly do rieng tu boi vi ong xa minh nho hon minh de 7 tuoi, ma song hanh phuc da hon 20 nam roi...
Tôi cũng có về thăm lại nhà cũ khoảng năm 1995 thì phải, nhưng không nhận ra nó nữa, vì trong trí nhớ của mình thì mọi thứ to lớn lắm, còn thực tế thì tất cả đều bé xíu.
Tôi nghĩ chắc thế nào chúng mình cũng đã từng nhìn thấy nhau trong trường rồi, ngộ thật đấy nhỉ! Hồi ấy tôi ít chơi với bạn bè vì bị bệnh lở đầu, đầu lúc nào cũng lở loét có mùi rất hôi tanh, thỉnh thoảng còn bị cạo trọc lóc ấy, nên rất là mặc cảm. Sau này khi tôi chuyển nhà vào miền Nam thì bệnh ấy tự khỏi, tôi nghĩ là tôi bị dị ứng cái gì đấy.
Tôi toàn đi chơi với em tôi ở trên đồi và đồng ruộng, ao hồ, sục sạo khắp, may mà không bị tai nạn, bây giờ nghĩ lại hãi quá! Mẹ tôi nhốt chúng tôi ở trong nhà nhưng không biết là cửa sổ có một chấn song bị sút ra. Bà vừa quay lưng là chúng tôi chuồn ngay ra khỏi nhà! Thế mà bao giờ cũng biết về đúng giờ để chui lại vào nhà mới hay chứ!
Tôi cũng nhớ có cái ao nhỏ sau trường, có lần em tôi suýt rơi xuống đấy. Tôi cũng tưởng tượng ra được nhà bác ở đâu rồi.
Nhà tôi ở phía Tích lương, nhìn xuống đường dẫn ra chợ Dốc Hanh. Năm 1995 thì những nhà tập thể được thanh lý vài năm rồi, người ra tự ngăn và xây ra phía ngoài nhiều nên những dãy tập thể cũng bị chia cắt thay đổi, bác khó nhận ra là đúng rồi.
Hồi nhỏ tôi cũng có cảm giác quả đồi rất to, đỉnh đồi có nhà Câu lạc bộ rất vĩ đại với dải đường tam cấp từng đoạn đi xuống thật là hoành tráng. Lớn rồi, đi đó đây rồi thì về mới thấy tất cả đều bé nhỏ, chắc cái nhìn cũng giống như bác vậy :)
Cái ao đằng sau trường tôi cũng nhớ, trường hình chữ U, bên trái giáp với trường là ruộng. Tôi cũng từng theo anh đi ra ruông, bắt cá cờ ở những hố bom, leo lên đồi, thậm chí còn sục vào cả cái giao thông hào người ta đào xuyên qua đồi nữa...
Ôi trời ơi bao nhiêu là kỷ niệm, gặp bác ở đây thật là vui sao :)
À, dãy nhà chúng tôi ở cũng có nhiều đứa trẻ bị nhốt khi bố mẹ đi làm và cũng nhiều đứa biết cách leo ra hihi
Cái giao thông hào ấy tôi cũng chui vào, nhưng không dám vào sâu, vì bọn trẻ con ỉa bậy (xin lỗi nhé), rất là hôi thối. Câu lạc bộ thì gần như chiều nào bố tôi cũng dẫn cả 4 đứa con của ông lên chơi, để cho mẹ tôi rảnh tay nấu nướng. Mỗi lần như vậy ông đều kể một câu chuyện rất hay, tôi nhớ nhất là chuyện Rô-bin-xơn Cơ-ru-xô, và một chuyện khoa học viễn tưởng tên là "Ngôi sao sắt". Bố tôi học ngành điện nhưng rất mê văn chương.
À, bác ơi gọi chính xác ra thì đó phải là cái địa đạo bác ạ. Đúng là vào đấy tối om rất kinh hãi, chung tôi phải đi từng đoàn và đốt đuốc sáng trưng, mà cũng phải những đứa gan lỳ lắm mới đi hết đường hầm vì hồi bé còn hay bị bọn lớn dọa ma, rằng có người trước đây chết trong ấy. Một cửa địa đạo thông ra đường ở giữa hai dãy 318 và 319, một cửa thì ra chỗ giữa đồi.
Câu lạc bộ thì có cái Tivi đen trắng để trong nhà, ngoài trời có cái sân khấu để thỉnh thoảng biểu diễn văn nghệ, hồi ấy hay có trẻ con biểu diễn, tôi nhớ nhất tiết mục múa hai chị em: "Chị ơi chị đứng lên đi, chớ ngồi mà khóc ti ti..." :P
Vậy thì có lần tôi đã đi ngang qua gần nhà bác rồi, vì tôi nhớ ai đó đã chỉ cho tôi lối vào địa đạo ấy ở dưới chân đồi. Chà lúc ấy mà gặp cái thằng cướp búp bê của bác thì tôi sẽ đánh nó chảy máu mũi!! Hoặc giả nó mà thấy một con bé đầu trọc hung dữ như vậy thì chắc cũng sợ chết khiếp mà quẳng búp bê bỏ chạy tháo thân!
Tôi cũng thường đi về phía đường tàu và chạy chơi trên đường ray (trẻ con ngu thật!). Đi qua đường tàu thì đến một quả đồi khác, hoặc là một gò đất mà chúng tôi gọi là đồi. Đồi ấy có rất nhiều cây cỏ mọc hoang dại. Tôi thường ăn quả mua và nhiều thứ lá cây, quả dại khác (may chưa trúng độc).
A cái bài hát "Chị ơi chị đứng lên đi, chớ ngồi mà khóc ti ti..." ấy tôi cũng nhớ hihi. Đối với tôi đấy chính là nghệ thuật thực sự. Tôi và chị tôi đã múa đi múa lại bài ấy (để tôi sẽ về trêu chị ấy), mặc lên người đủ thứ vớ vần và tự thấy mình vô cùng xinh đẹp. Nhiều khi tôi tự hỏi đấy có phải là bản tính phụ nữ không. Cô con gái nhỏ của tôi cũng thích khoác lên người tất cả quần áo mà nó cho là đẹp, càng khoác nhiều thứ thì càng đẹp, khi đi ra sân chơi với một cậu bạn trai (một thằng bé xấu tính lắm), cô ấy không bao giờ quên kẹp lên tóc vài cái kẹp quần áo.
Tôi nhớ nhiều đoạn đường tàu và tưởng tượng xem bác đang nói đến đoạn nào, không biết có phải đoạn Bánh mì Balan không.
Hehe, bác vẫn nhớ bài búp bê đấy à, có một người sau khi đọc bài đấy đã mua tặng tôi một con búp bê rất xinh đẹp và diêm dúa, thực lòng là tôi đã hơi buồn cười bởi vì làm sao có thể có con búp bê thứ hai nào thay thế được. Chúng ta không thể tắm hai lần ở một dòng sông cũng như tuổi thơ đã đi qua không trở lại, nỗi nuối tiếc tuổi thơ đơn giản là nỗi nuối tiếc về mặt tinh thần thôi.
Ha ha, con gái bác đáng yêu thế! Mấy đứa con gái dãy tôi cũng múa đi múa lại bài đấy, lấy khăn vuông lụa quấn quanh người làm váy, điệu đà không thể tưởng được :P
Tự nhiên tôi nhớ thêm ra khối điều, hai chị mà hay múa bài ấy trên Câu lạc bộ có tên là Hiền và Thảo, nhà chị Thảo ở cùng dãy nhà với bác nhà văn Xuân Cang, nhà chị Hiền ở dãy bên cạnh, hai dãy nằm ở hai bên đường tam cấp đi xuống từ Câu lạc bộ.
Câu lạc bộ có hai phần, một phần hội trường để xem Tivi, một phần làm thư viện có phòng đọc sách báo. Coi thư viện là một cô tên là Giảng, thấp béo, tóc xoăn.
Buổi chiều bọn trẻ con hay lên Câu lạc bộ thả diều hay đá bóng ở sân. Có một đầu hồi Câu lạc bộ bóng nhà ngả xuống rất mát, tôi nhớ mình hay thích đứng ở đó, một bên là bờ cỏ xanh của con đường đỉnh đồi, trên cao là trời xanh và nắng trong, nhìn xuống xa xa là những con đường và nhà máy. Lúc đó tôi đã có ý nghĩ là mình sẽ nhớ cái lúc này và cái chỗ gió mát này, mình sẽ nhớ mãi...
Chị thứ hai của tôi học cùng lớp với con bác Xuân Cang, con gái, nếu tôi nhớ không nhầm. Tôi cũng nhớ là hai chị chơi thân với nhau và là hai cô xinh đẹp nhất lớp.
Tôi cũng nhớ có lúc nằm dưới bóng cây, nhìn lên bầu trời xanh thấy lòng rất "mênh mang", cảm giác gần như là lo lắng, chắc là bắt đầu cảm thấy sự vô tận.
Ôi, nếu chị gái bác học cùng với con bác Xuân Cang thì chị bác học chung lớp với anh trai tôi rồi, anh trai tôi tên là Việt, bác thử hỏi xem chị bác còn nhớ anh tôi không nhé :P
Đúng là chị con nhà bác Xuân Cang rất xinh, chị thứ hai nhà bác ấy cũng xinh và em trai tên là Cường thì phải, học cùng khối với bọn tôi hay sao ấy :)
Chị tôi không nhớ anh Việt, chỉ còn nhớ chị Mai thôi (hình như là Phương Mai). Chị ấy nhớ là đến chơi nhà bạn Mai, thấy trên tường treo đầy những bài báo có đăng thơ của bố bạn ấy! (hihi, không biết trên tường nhà bác HY có dán thơ của bác không nhỉ ?).
Tôi không nhớ đoạn đường tàu nào nữa !! Tôi còn nhớ gần đường tàu có một cái hồ đối với tôi là lớn, tôi thường ngồi nhìn mặt nước gợn sóng rất lâu, làm cho mắt hơi lác đi như khi nhìn hình 3 chiều ấy, khi đó tôi có cảm giác là chính mình đang trôi đi.
À chị tôi nói là dãy nhà của chúng tôi số 324 !
Ôi thế thì nhà bác gần nhà cô giáo Sự rồi ạ, nhà cô Sự có chị Cầm răng khểnh rất xinh.
Nhà tôi không có thơ treo tường đâu ạ hihi, đến hồi học đại học tôi mới bắt đầu viết thơ thẩn linh tinh bác ạ :P
Tôi nhớ ra cái đường tàu ấy rồi, cả hồ nước nữa, đi từ phía nhà chúng tôi qua khu thực phẩm đến chỗ hố xí công cộng là có thể nhìn thấy đường tàu ấy. Cái đường tàu ấy chạy dài vòng quanh qua hồ là đến làng rồi đến đồi. Tôi cũng đã vượt qua đường tàu để trèo lên cái đồi nhiều hoa mua mà bác nói, hoa mua tím, ở đó có nhà cô giáo lớp 1, 2 và 3 của tôi, cô Quạt và cô Dậu...
Ô, bác ơi chị Mai thì học dưới anh tôi, còn một chị trên chị Mai nữa hay sao ấy ạ, hình như chị này mới học cùng anh tôi.
cô sự nhà bây giờ ở đường nguyễn trãi thanh xuân hà nội
Trời, lại một nặc danh đồng hương nữa nè !
Hồi xưa mình không học cô Sự, mình nhớ là học cô Dậu thì phải.
Welcome các bác đồng hương Đồi Độc lập, còn bác nào nữa không ạ :)
@Bác ND học cô Dậu: tôi nhớ cô Dậu tóc rất dài và đen mướt, búi một búi to ở sau gáy, cô Dậu dạy tôi lớp một, tuy vậy cô giáo cấp một mà tôi yêu quý nhất là cô giáo dạy lớp 4, cô Thắm, cô rất nghiêm khắc và cô viết chữ rất đẹp :)
Đăng nhận xét