Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2010

Tự vấn

Tôi sẽ lùn đi nếu đầu hay cúi
Lưỡi cứng đơ nếu không cất thành lời
Suy nghĩ uốn một chiều hèn mọn
Khâm liệm tôi như kẻ đã chết rồi.


Tôi sẽ thích nghi với điều tồi tệ
Để một mai tồi tệ hóa thông thường
Biến dối trá thành đỉnh cao diệu nghệ
Chôn sống những gì thành thật chân phương


Tôi sẽ mặc nhiên vô cảm trơ lỳ
Ai khốn khổ vì đọa đầy, thây kệ
Mắt ráo hoảnh không buồn phiền rơi lệ
Chỉ lo đến xác phần dường đã chết từ lâu.

30-1-2010

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

Quando Quando Quando

Quando is an Italian word meaning 'When'.



Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Chuyện Ngày Xưa

Mấy hôm liền anh gọi điện nhắc: "Y. viết blog đi cho anh đọc đỡ nhớ", ha ha, giờ thì không phải mình nghiện blog đâu nha, vì có người nghiện đọc nên mình viết đó nha. :)
Tự nhiên thành vợ chồng ngâu, ăn hết tết Tây anh ở lại Ottawa lo công việc, mình và con trai trở về thành phố cũ, con trai còn thi học kỳ mình thì cũng chưa xong công việc. Ngày ngày anh gọi điện về cho hai mẹ con kể chuyện nhớ mong mong nhớ ra sao, hai mẹ con cũng nhớ anh quá nên hay đi bơi với xem phim giải khuây tốn khối tiền :) Con trai vừa mới đi Ski Trip do trường tổ chức về khoái quá cứ rủ mẹ hôm nào mình tự đi, thích lắm...

Viết chuyện gì khi mình nhớ chuyện tình. À, con trai hôm nọ hỏi ngày xưa bố mẹ yêu nhau thế nào, anh chàng này định thu thập kinh nghiệm để chuẩn bị tán gái chăng? Thôi cũng nhân thể sắp đến kỷ niệm 15 năm ngày cưới, kể chuyện ngày xưa nhé.

Anh là anh trai của T. bạn gái cùng lớp cấp 3 nên biết anh từ rất lâu, Tết nhất đến chơi nhà bạn là lại gặp anh. T đến lớp cũng hay kể chuyện về người anh trai đang học BK, anh tớ thế này anh tớ thế kia, "anh tớ" có lẽ là thần tượng của lũ trẻ cả xóm vì học giỏi, đàn hát ngọt, tính tình nghiêm túc. Tết năm cuối cấp, anh ngồi chơi cùng cả hội lớp đến nhà chúc Tết, hỏi han bạn nào nguyện vọng trường gì. Anh nói chuyện nhiều với bọn con trai. Hồi đấy chắc chắn anh chẳng để ý gì đến mình, dù bây giờ anh cứ bảo là anh thích em từ hồi em học cấp ba, xạo đâu mà xạo quá vậy trời? :)

À nhưng có chuyện này thì có thật, hồi cấp ba lớp có bốn đứa con gái hay ngồi túm tụm nói chuyện huyên thuyên, mà anh H. của T. hay được đưa ra làm đề tài, có lần hội chúng bảo Y. với T. cùng họ rồi nên nếu Y. và anh H. lấy nhau thì con Y. sẽ mang họ chung, Y. không bị mất họ, hehe chuyện lẩm cẩm nhỉ, thế nào lại thành thật.

Em vào đại học thì anh sắp tốt nghiệp, mình có gặp nhau vài lần giữa đám bạn học BK khi em sang đấy chơi, em thấy anh điềm đạm hiền lành, cân nhắc từ ngữ khi nói, lúc nào cũng vậy, anh cũng có ý muốn sang TH chơi nhưng em không mời, hihi. Hồi ấy em đang mơ tưởng một anh chàng khác, nhưng rồi công cuộc mơ tưởng của em cũng chẳng đi đến đâu, đại khái thế...

Em tốt nghiệp ĐH thì về GT làm việc theo ý nguyện của ba mẹ, khi đó anh cũng làm việc ở tổng đài điện thoại GT nên bọn mình hay gặp nhau trên đường khi đi làm và khi đi ăn trưa ở nhà ăn văn phòng. Anh hay nhìn em, em thì giả vờ không biết, em đi cái xe Babetta (spell?) màu vàng phòng vè vè đi làm rồi đi học thêm máy tính trên trường Sư phạm. Biết anh ngó theo em không ít lần nhưng cứ biết vậy thôi, em chẳng bao giờ nghĩ anh và em sẽ nên đôi.

Rồi anh cũng đánh bạo đến nhà em chơi, mượn sách vở, ngồi chơi nói chuyện với anh trai em và ba mẹ. Anh càng ngày càng chăm đến, hết TV anh mới về, anh mang đến khi thì nhãn khi thì na, anh nói của vườn nhà. Em không biết anh bẻ trộm ở nhà hay đi mua nhưng thứ gì cũng tươi ngon. Nhà em mọi người rất quý mến anh, anh nói chuyện với em về nhiều điều và rủ em đến nhà chơi nhưng em cũng hơi ngại nên khất lần. Khi thân hơn chút bọn mình hay chơi cờ vua, anh toàn thua còn em thì thắng, không biết có phải anh thả cho em không.

Khi em biết anh có ý với em rồi thì có lần em cũng làm anh buồn là hôm anh muốn đến rủ em đi ăn cưới một bạn gái của em và T. thì em đã tếch đi trước với một bạn gái khác. Anh đến nơi ngồi một góc nhìn về phía em, em cứ lơ đi, về sau anh mới bảo: đến thấy Y. đi cùng bạn gái chứ không đi với bạn trai nào nên hơi buồn nhưng cũng mừng thầm trong bụng.

Anh khôn lắm ngay từ đầu đã nói chuyện với ba mẹ em: xin phép hai bác cháu tìm hiểu em Y. Lâu thêm tí nữa thì cư xử như người nhà có việc gì cũng đến giúp, gọi ba gọi mẹ, gọi người bạn cùng khóa là anh... Hồi ấy em cứ nghĩ bụng anh gọi thế mà không thấy ngượng...

Rồi dần dần thì bọn mình cũng đi thư viện cùng nhau, em ngồi đọc sách anh cũng vớ một quyển ngồi gần thỉnh thoảng ngó em. Rồi mình đi ăn kem cốc trong một dịp nào đó, rồi mình đi ăn ốc, rồi một hôm... anh tỏ tình. Có vẻ như đã lấy hết can đảm ra, anh nói cũng run, em ngồi nghe cũng run, mà sau khi nói ba từ quan trọng thì anh nói thêm về chuyện vợ chồng trăm năm, dài lắm em không nhớ được nhưng nhờ anh nói chuyện vòng vo mà em trấn tĩnh trở lại. Cuối cùng anh bảo anh muốn lấy em làm vợ, chẳng ai như anh vừa mới nói "anh yêu em" đã nói ngay đến chuyện vợ chồng, sợ bỏ xừ.

Em, khi ấy đã bình tĩnh lại, trả lời là em có lẽ sẽ không lấy chồng đâu... Em cũng kể cho anh nghe chuyện tình cảm của em hồi đại học. Anh thì chắc được T. kể cho rồi nên cũng biết, về sau anh kể T. bảo anh là Y. mơ tưởng vậy thôi chứ chưa thực sự chạm vào đứa con trai nào, nghĩa là chưa yêu thực sự bao giờ. Anh nghe thế chắc phấn chấn lắm nhỉ. Đến lúc ấy chúng mình cũng chưa chạm vào nhau. Em nhớ lúc ra về anh có nói: "Cho anh nắm tay em nhé!". Em ngập ngừng: "...Thôi". Anh dắt xe về cứ nấn ná nhìn em mãi. Đêm ấy em thấy thương anh quá, vậy nên lần sau đã cho nắm tay.

Rồi cho nắm cả cuộc đời luôn...

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2010

Vầng trăng tròn khuyết

Hồi bé tôi chỉ thích nhìn trăng tròn, nhìn trăng chưa đầy cảm tưởng như nhìn cái mặt mêu mếu, meo méo. Trăng khuyết đến độ lưỡi liềm thì nhìn hai cái đầu nhọn hoắt sắc nét đúng như cái liềm cắt cỏ, cảm giác như có tiếng cỏ rào rạo đổ trên giời, nghe đau đau sao đó nên cứ lờ đi không nhìn. Thế nên ký ức về vầng trăng khuyết rất ít, chỉ nhớ nhất những đêm trăng tròn, mặt trăng hiền từ tròn trịa tỏa sáng dịu dàng trên bầu trời đêm, đẹp đến rưng rưng...

Lớn lên rồi thì dần dần cũng hiểu ra là có khuyết thì mới có tròn, tròn rồi thì sẽ lại khuyết. Hoa nở hoa tàn, hết đêm đến ngày, hết mưa thì nắng, xuân hạ thu đông bốn mùa nối đuôi nhau thành vòng quay bất tận. Đến một lúc nào đấy cũng tự nhận ra cái chu kỳ buồn vui của chính mình, như con nước khi đầy khi vơi, như vầng trăng khi tròn khi khuyết. Mà biết đâu tất cả đều có mối liên quan với nhau. Nghĩ vậy tự nhiên thấy thương yêu tràn ngập, không còn phân biệt sáng tối, khuyết tròn, đầy vơi, buồn vui, tàn nở... Lại thấy cần thiết phải có cả hai vế ấy mới tạo nên thế gian đầy đặn tuyệt vời này.

Kể từ ấy khi nhìn vầng trăng khuyết tôi thấy nó sắp tròn, giữa mùa đông mà thấy cả mùa xuân sẽ đến, ngay cả trong cơn bão cũng biết sẽ đến phút bình yên và trong nỗi buồn ly biệt cũng nhen nhóm cả niềm vui hội ngộ...

10-1-2010
HY