Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2006

Cho Anh

Cô đơn của em, hà khắc của em

Chúng mình đã qua bao mùa đông lạnh giá

Trông hoa nở những mùa hè vội vã

Cớ sao tình còn mãi những phân vân

*

Em biết lòng anh ấm áp vô ngần

Trái tim bao dung tâm hồn khoáng đãng

Thương ngọc tiếc hoa, nâng niu dĩ vãng

Sao có nỗi buồn cứ len lỏi bủa vây

*

Những mông lung u uẩn tựa màu mây

Che khuất tình em vầng trăng đầu núi

Đau sóng sánh âm thầm theo dòng suối

Thao thức tháng ngày anh đấy em đây.

*

Để những khi con nước cuộn lên đầy

Em tràn bờ bằng từng cơn thổn thức

Anh lặng lẽ như cây tùng bên vực

Khắc vào chiều một chiếc bóng chênh vênh...

*

Cô đơn của em, hà khắc của em

Nỡ mặc tình em xuôi ngược bấy thác ghềnh...

***

4-11-2006

HY

Thứ Ba, 31 tháng 10, 2006

Entry for October 31, 2006

Sao lại tình yêu


 


Khi tôi viết về những nỗi buồn của mình, tôi chọn thơ tình yêu để viết vì tình yêu có nhiều cung bậc, rất cao hoặc rất thấp, rất vui hoặc rất buồn, hạnh phúc và đau khổ, hy vọng và tuyệt vọng... có đủ chỗ cho cảm xúc của tôi vùng vẫy trong đó. Cũng có thể là do khi bắt đầu làm thơ tôi đã viết thơ tình nên mê cung đó vẫn cuốn hút tôi khám phá bằng tầng lớp những con chữ. Sự biến hóa thất thường của tình yêu cho phép tôi gói ghém vào đó những nguồn cơn lên xuống của một người đàn bà. Vâng, ví như hôm nay tôi đột nhiên buồn vô cùng, tôi đứng bên đường và nhìn gió đến từ xa, tôi chợt cảm nhận nỗi buồn của một kẻ bị bạn tình bỏ rơi, tôi thử viết nó ra, nó như thế này:


 


Bỗng


 


Gió bỗng thổi từ chân trời lặng ngắt


Bụi đường xa bỗng xô cả cây cành


Nắng bỗng chói ngay bóng râm trước mặt


Hoa bỗng cười trên lá rũ buồn tênh


 


 Sông bỗng cuộn như bất thần đau đớn


Núi bỗng đằm như sắp gánh tang thương


Trời đất bỗng khoác  màu nhợt nhạt


Khi anh đi sang phía khác con đường...


 


 


Ai đó có thể bảo rằng, không đạt,  tình yêu không như thế, vậy thì có lẽ lúc này nỗi buồn của tôi đã ở chênh so với nỗi buồn trong tình yêu một góc nên nó đã kéo lệch bài thơ, dù sao thì, tôi cũng muốn viết ra, cho khoảnh khắc bây giờ của tôi được trôi đi...


30-10-2006


HY

Thứ Hai, 30 tháng 10, 2006

Entry for October 31, 2006

Nỗi buồn


 


Tôi cắm một bông hoa vào chiếc lọ buổi sáng, đến chiều tôi đã thấy bông hoa khác đi, điều đó làm tôi nhói đau, đến mức tôi đã không còn thói quen hái hoa về cắm vào mùa hè nữa. Nhìn trời giao mùa chuyển sang đông, tôi chợt buồn thắt ruột. Mọi sự đổi thay của cảnh vật và con người đều khiến tôi suy nghĩ, đa phần khiến tôi buồn bã, đôi khi tôi khóc. Có lẽ tôi quá nhạy cảm. Và vì vậy, tôi thường đau đớn.


Tôi có một cuộc sống may mắn và bình yên, một gia đình hạnh phúc, một công việc học hành thuận lợi, những người bạn tốt...Nhưng tất cả những gì tôi có không bảo vệ được tôi khỏi những nỗi đau đớn bất thần xuất hiện trong tâm khảm. Biết làm sao được, khi nỗi buồn lại trở về, tôi không thể bao bọc suy nghĩ và cảm xúc của mình như một chiếc bình kim loại đựng thứ dung dịch màu xanh. Tôi thả chúng ra. Để lần sau lại nhận chúng về, tôi không trốn tránh nổi chúng, như số phận.


Nỗi buồn của tôi, có lẽ bắt đầu từ khi tôi khoảng ba, bốn tuổi. Hôm ấy sáng sớm đã có máy bay ném bom, chúng tôi được mẹ dắt xuống hầm. Lúc kẻng báo máy bay đi, mẹ dắt tôi và anh lên, trên nóc hầm là vạt cỏ xanh đẫm sương, tôi nhớ mình thường chạm nhẹ vào những hạt sương ấy, chúng mát lạnh. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy một đám người kéo đến trên con đường đất đỏ dốc võng ngang qua chỗ hầm chúng tôi đứng, tôi nghe có tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đó làm tôi hoảng hốt, tôi chưa bao giờ nghe một thứ tiếng kêu nào rền rĩ đau đớn như vậy. Hai người khiêng một cái cáng, trên cáng là một cô gái máu me đầm đìa, tóc buông ra ngoài võng. Người ta hét lên: "Mau lên, cô ấy bị thương rồi..." Tôi nhắm mắt lại, vẫn như nhìn thấy trên đùi cô ấy có một mảnh thịt tơi tả. Tôi khóc òa lên.


Trên đài lúc đó vẳng lại tiếng hát "Chào em, cô gái Lam Hồng...". Từ đó, tôi sợ nghe bài hát này, vì mỗi khi nghe, tôi lại nhớ đến hình ảnh cô gái trên chiếc cáng thương...


Tôi không thể nào quên được.


30-10-2006

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2006

Tháng mười

Ngoài song gió lạnh đã lên dày


mơ hồ tôi vẫn nhớ mùa thu


phương ấy nắng hanh hòa hương cốm


lòng tôi không gọi cũng theo bầy


 


Lòng tôi không gọi cũng theo bầy


như đàn chim trắng nhấp nhô bay


qua những sông dài qua những núi


cao qua những biển cứ vơi đầy...


 


27-10-2006


HY

Thứ Năm, 26 tháng 10, 2006

Nửa đêm

Trăng xưa

là của người xưa

Dầu đèn là của bây giờ

ta khêu

Rón tay cho ngọn cháy đều

Mang lời ngũ sắc ra thêu bóng mình



Gương soi lòng mắt nhạt tình 

Lược vun suối tóc gặp hình tuyết sương

Khuôn hoa thấm thoát phai hương

Chỉ riêng chiếc bóng

trên tường

còn nguyên.



Khép lòng hai chữ

phận duyên

Giở ra đối diện

một

riêng

bóng

người...







26-10-2006

HY

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2006

Nhìn em

Nhìn em một thoáng ưu tư


Tóc xanh gió cả một hư ảo trời


Vai sừng sững núi trùng khơi


Nắng xuôi buồm ngực ghìm hơi phập phồng


Mắt đen lạnh giá như đồng


Thẳm sâu có đốm lửa lòng đơn côi


Nhói đau trong dạ bời bời


Người đâu lại có một đời đến đây


Cũng bình minh ấm bàn tay


Cũng hoàng hôn tiễn bóng gầy đường xa


Cũng chia gió bụi sơn hà


Cũng xem nhân thế bao la tự tình


Nhìn em thoắt bỗng giật mình....


 


19-9-2006


HY


 


Bài thơ này tôi viết tặng người bạn net tri kỷ của tôi, người em trai thân thương tôi chưa gặp mặt bao giờ, người có nickname Tiểu Vũ mà trong thời gian cùng tham gia diễn đàn làng Ven đã ghi dấu ấn sâu đậm trong tôi, dấu ấn như một niềm tin không bao giờ thay đổi... Cảm ơn em, Tiểu Vũ, cơn mưa nhỏ lâm thâm rơi giữa đất trời cao rộng...


 

Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2006

Cái gì...Cái này

   Mình thích thơ lục bát, đặc biệt là lục bát ca dao. Nhịp 6-8 tựa như tay trên tay dưới điều chỉnh nhịp gầu tát nước của đôi trai gái giữa cánh đồng mênh mông bát ngát. Nhịp ấy cứ trôi đi, trôi mãi, có thể dừng lại đâu đó như để nghỉ, rồi lại trôi tiếp, chẳng cần biết về đâu... Hồi trước mình có cuốn tuyển tập ca dao của Vũ Ngọc Phan, bây giờ thì ko biết nó ở đâu.


  Ca dao hay ở chỗ tình cảm mà không sến, nhẹ nhàng mà da diết, nhiều hình ảnh ví von mà vẫn giản dị dễ cảm nhận, ngôn ngữ thì tuyệt vời, rất giàu nhạc điệu, những đoạn ca dao như những viên ngọc được mài dũa rất nhiều nên lúc nào soi đến cũng long lanh. Mình muốn thằng cu học thuộc ca dao, để cảm thấy cái hay trong ngôn ngữ Việt, nhưng mà ko làm sao hấp dẫn nó bằng phim HH trên TV. Mình thử tìm cách này cách khác, nhưng nó vẫn ko thích, mình đặt câu đố toàn dùng hình ảnh trong ca dao tục ngữ, nó cũng ko tha thiết tò mò gì, chán thật, nó bảo chả thấy hay, những hình ảnh ấy, cuối cùng nó trả lời đúng có mỗi một câu, lại còn lạ lẫm, trâm là cái gì con chẳng biết, tơ hồng như thế nào..., thôi con đi xem ti vi... 



Cái gì
 


Cái gì trôi mãi hững hờ
Cái gì trước có bây giờ thì không

Cái gì chẳng sợ mùa đông


Cái gì làm khách má hồng truân chuyên


Cái gì nhờ lúc còn duyên


Cái gì mà bắt chim quyên gọi hoài


Cái gì làm phí hoa nhài


Cái gì thanh tú để gài tóc mây


Cái gì vương ở trên cây


Cái gì mà khiến chàng ngây ngất người


Cái gì chưa nói đã cười


Cái gì cứ phải là mười mới sang


Cái gì chỉ thích lang thang


Cái gì mưa nắng xâm xang thì về


Cái gì chạy trốn câu thề


Cái gì là chốn đi về bướm ong


Cái gì thôi thế là xong


Cái gì vất vưởng chờ mong đãi đằng...


 


...Cái này


Cánh bèo trôi mãi hững hờ



Tuổi xuân trước có bây giờ thì không



Bếp lửa chẳng sợ mùa đông


Đa tình làm khách má hồng truân chuyên


Đón đưa nhờ lúc còn duyên


Mùa hạ cứ bắt chim quyên gọi hoài


Cứt trâu làm phí hoa nhài


Trâm ngà thanh tú để gài tóc mây


Tơ hồng vương ở trên cây


Rượu nồng thì khiến chàng ngây ngất người


Vô duyên chưa nói đã cười


Vàng kia cứ phải là mười mới sang


Mây trắng thì thích lang thang


Cầu vồng mưa nắng xâm xang thì về


Bội bạc chạy trốn câu thề


Lầu xanh là chốn đi về bướm ong


Chết rồi thôi thế là xong


Cô hồn vất vưởng chờ mong đãi đằng...


 


13-9-2006


HY


Thứ Năm, 14 tháng 9, 2006

Buồn sao...

Đọc bài báo về việc lạm dụng tiền cứu trợ, thấy người dân bị nạn hóa ra được hưởng rất ít, thật là...


 


Buồn sao chua chát là buồn


 


Dân thương dân gặp vòng bão lụt


Sẻ áo cơm chi chút cho nhau


Lá lành đùm lá rách nhầu


Một con ngựa khốn cả tầu ko yên


Ai ngờ lũ cậy quyền cậy thế


Thâu tóm tiền cứu trợ dùng riêng


Than ôi lá rách đã phiền


Lại thêm sâu mọt đục nghiêng cây cành...


 


14-9-2006


HY

Thứ Tư, 13 tháng 9, 2006

Sự mệt mỏi

   Không muốn đổ lỗi lại cuộc sống đã gây ra mệt mỏi, đâu phải ai cũng mệt mỏi. Nhìn lũ trẻ chạy tung tăng, các cô cậu tin tin nhảy nhót loạn xạ trong tiếng nhạc rốc gầm gào chói tai, đành phải tự luận sự mệt mỏi là do mình. Có lúc cảm thấy rã rời trong từng tế bào, ở khắp các nơi trên cơ thể. Bải hoải bao trùm như chìm nghỉm xuống hố sâu mù mịt.

   Vẫn phải đi vì còn có những công việc trước mặt đang đợi. Đôi lúc lấy làm lạ là sao những ngày tháng còn thiếu thốn khổ sở thậm chí đói ăn của ngày xưa lại không thấy mệt nhiều như thế này. Và khi ấy mơ ước cũng giản dị, phòng nội trú vài đứa về quê mang sắn, khoai, bỏ ra luộc ăn với nhau tấm tắc khen ngon. Có thể đấy là niềm sung sướng của tuổi trẻ mà thượng đế ban cho mỗi người chỉ một lần thôi.

   Phải chăng mệt vì luôn vướng vào tâm trạng hoài cổ, phân thân ra làm hai, một cuốn theo những chi phối hiện tại, một luôn ngoái lại phía xa, ở đó còn gì mà lưu luyến nhiều vậy?

   Thèm một chốn yên tĩnh, thật yên tĩnh, có chăng tiếng động thì chỉ là tiếng gió, một tiếng gió nhẹ nhẹ, có khi lại xua tan được trĩu nặng trong lòng.

   Nghỉ ngơi trong yên tĩnh cho các tế bào hoàn hồn trở lại, ý nghĩ sắp đặt lại thứ tự ngăn nắp. Và hai thân sẽ hoà làm một để đừng cản trở nhau trong khi cùng bước về một phía nào đấy của ngày mai.

   Để rồi lại thích câu : "Mọi điều thuộc về con người đều không xa lạ với tôi" và coi sự mệt mỏi cũng là điều tất yếu.

   Tôi mệt mỏi tức là tôi tồn tại. Nào tiếp tục chiến đấu, cho những gì mình đã chọn, đã yêu, đã khổ đau. Cho hiện tại trước mặt.

   Dù mệt mỏi.




26-11-2004


HY

Bánh trôi

Cho Ch.





Lại chòng chành, lênh nổi

Bánh trôi ơi.

Sôi sục rừng đời

Thợ săn cũ

Con mồi nhao nhác mới

Giờ thì chạy

Hay là nằm chờ đợi...

Phận bồng bềnh

Ngọt nhức nhối trong tâm

Thân ấm nóng vớt lên là rơi xuống

Giọt nước rưng tròn

Giọt mắt em.






19-7-2004

HY

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2006

Không đề

Một ai đó, ở một nơi nào đó

Đang chôn mình trong nỗi buồn riêng

Bệnh tật, tai ương, rủi ro số phận,

Khiến tâm hồn đau đớn triền miên.



Hoa khoe sắc không còn thấy đẹp

Nhạc du dương nghe cũng tựa lặng tờ

Day dứt cuộn từng cơn trùng điệp

Đau tìm về trong cả giấc mơ



Thì ai hỡi xin cứ buồn cho trọn

Trong nỗi đau có nét đẹp âm thầm

Ta sống đây nghĩa là ta hứng lấy

Ngọt bùi đắng cay của những thăng trầm.



Rồi một ngày ta sẽ nói cám ơn

Những mất mát cho ta thêm sức sống

Lòng thư thái giữa đất trời cao rộng

Hoa đẹp hơn và nhạc cũng hay hơn.


Khi nỗi đau làm toạc rách nước sơn

Cuộc đời hé ra phần chân thực nhất

Ta bước qua vui, buồn, được, mất

Mặc phù du trôi dạt cuối chân trời...




 



22-7-2004


HY

Thứ Hai, 11 tháng 9, 2006

Entry for September 11, 2006

    Nam nam truoc, trong can phong nho cua gia dinh minh o Ha noi, moi nguoi sung so khi nhin canh do nat cua vu khung bo 11-9 tren ti vi. Luc ay, me cam thay mot cach sau sac su yen binh ma chung ta dang duoc huong quy gia biet bao nhieu trong cai the gioi bat on nay...  


 


Loi ru cho con


 


Ngu di con, giac binh yen


Me tat ti vi dang dua tin khung bo


So con giat minh khi vua am cho


Ngu di con, giac binh yen...


 


The gioi dao dien quay cuong trat tu


Nhung do nat duoc chua bang bom dan


Long han thu gieo hat


Chien tranh noi chien tranh


 


Ngu di con, giac binh yen


Mot giac ngu phai tra bao gia dat


De duoc binh yen


Ngu di con...


 


2001


HY

Thứ Bảy, 9 tháng 9, 2006

Thư cho con

Ví dầu cầu ván đóng đinh


Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi


Muốn đi mẹ dẫn con đi


Con đi trường học mẹ đi trường đời...


 


   Ngày ở Việt nam mẹ hay hát thầm lời ca dao Nam bộ này khi đưa con đi học, đôi lúc mẹ lẩm nhẩm thành tiếng làm con giật áo hỏi mẹ: mẹ lại hát gì thế, mẹ cười với con. Cười vui mà trong lòng đang rối bời đấy con ơi, con ngây thơ làm sao con hiểu được, trường đời mẹ đi bao nỗi gập ghềnh, mẹ cũng vừa đi vừa học đó con. Học để vượt qua những lắt lẻo, khi vấp ngã thì học cách đứng dậy, mỗi khúc quanh giống mà lại khác nhau nên có bao giờ mẹ dám nghĩ mình đã thông thuộc hết những gập ghềnh để yên tâm rằng mình sẽ vững vàng ko bao giờ vấp ngã nữa... trường đời mà con ơi...con đi trường học mẹ đi...


   Thôi, mẹ không viết những điều con khó hiểu nữa, thư cũ viết cho con ngày xưa toàn những chuyện dễ thương này...


 


Ngày 25-5-2004



   Khi gọi điện cho mẹ con rối rít hỏi mẹ đã nhìn thêm thấy được con vật gì ở trong rừng, có chuyện gì mẹ mới biết thêm ở đây, mẹ sợ hết nhiều tiền điện thoại nên chỉ nói sơ sơ. Bây giờ có chút thời gian rỗi, mẹ kể chi tiết hơn cho con nghe. Từng chuyện một.



NHỮNG CON CHIM



   Hồi mẹ mới sang đây, trời rất lạnh (thường xuyên -30oC), ra ngoài chỉ toàn thấy tuyết, sáng sớm ngó qua cửa sổ thấy một màu trắng xóa, cây trơ cành khẳng khiu, ngước lên là nền trời ảm đạm. Cảnh buồn lạnh lẽo. Ra đường chờ Bus vài phút cũng run hết cả người vì lạnh.

   Một tháng sau, trời bớt lạnh hơn một chút, một chiều đi mua đồ về mẹ nghe có tiếng kêu khàn khàn, đậu trên cành cây bạch dương là hai con quạ, chúng đen nhức nhối, mỏ vàng, to bằng con gà ta một cân, bay chậm, đập cánh phành phạch và kêu rất to. Mẹ chẳng thích chúng mấy tuy thấy chúng thì vui hơn là chẳng nhìn thấy gì. Mẹ thôi không đi Bus mà đi bộ tắt ngang khu rừng nhỏ đến trường, ngày nào cũng gặp quạ, mẹ thủ một ít bánh mì vào túi thỉnh thoảng ném cho chúng, xem chúng chí choé tranh ăn. Chúng tỏ ra rất bạo dạn với người. Sau này bà giáo sư nói cho mẹ hay là ở đây họ cấm mọi hình thức săn bắn nên chim chóc thoải mái sinh sôi và rất dạn người.

   Khoảng hơn hai tháng sau, trời ấm hơn nữa (-5oC) một buổi sáng mẹ đi qua rừng chợt thấy có tiếng chim, không phải tiếng quạ, những tiếng hót nhỏ nhoi yếu ớt, và mẹ nhìn thấy mấy con chim nhỏ như chim chích ấy. Không biết những ngày rất lạnh vừa rồi chúng trốn ở đâu? Tuyết dày như thế, những cành cây gầy guộc phủ tuyết, chúng trốn ở đâu nhỉ, mà bây giờ kéo nhau ra hót líu ríu, mẹ cứ thắc mắc mãi...Thế đấy, chúng chẳng có nhà cửa ấm áp như mẹ, mà chúng vẫn sống được qua mùa đông dài, chúng làm cho mẹ thấy can đảm hơn con ạ. Mẹ yêu chúng lắm.




 


Ngày 5-6-2004


HANSON



   Ông bà giáo sư hướng dẫn mẹ có hai đứa con, Mely 13 tuổi và Hanson 10 tuổi (hơn con một tuổi). Mẹ ăn cơm ở nhà ông bà ấy vài lần nên cũng có dịp nói chuyện với Hanson, nó cao hơn con độ 5 cm, béo hơn con khá nhiều, da trắng hồng, mắt nâu, tóc hung, rất nghịch (khoản này chưa biết là hơn hay kém con). Nó nói tốt tiếng Pháp, lưu loát tiếng Anh và kha khá tiếng Tàu vì ông giáo sư người gốc Quebec nói tiếng Pháp còn bà giáo sư người Trung Quốc.


   Lần đầu gặp nó, mẹ có hỏi nó về chuyện học hành, nó có vẻ không khoái nói chuyện học mấy, nó kể phải học 6 môn, một tuần có một buổi đi học thêm Piano. À, mẹ quên chưa kể cho con là ở phòng khách nhà ông bà ấy có một cái piano rất đẹp. Cũng hôm ấy mẹ được biết hôm sau là sinh nhật Hanson, mẹ gửi qua ông giáo sư món quà cho nó là bức tranh sơn mài vỏ trứng mà mẹ mang từ Hà nội sang (con còn nhớ bức tranh con cùng mẹ và bố đi mua ở Tràng Tiền không? chính nó đấy, cùng với một cái lọ hoa sơn mài vỏ trứng, tiếc là cái lọ hoa sang đây thời tiết khô quá nên đã bị bong rộp hết lớp ngoài).


   Lần sau gặp mẹ, nó mừng lắm, nó nói cảm ơn mẹ về món quà. Nó hỏi mẹ về những chi tiết trên bức tranh. Bức tranh có cảnh con thuyền trên bến sông quê, người lái đò đội nón trông rất Việt nam. Rồi mẹ được nghe nó đánh đàn Piano. Những bài ngắn thôi và có giai điệu vui tai lắm. Mẹ nhớ có một bài có tên là Con chuột, nhịp điệu nghe như chuột đang đùa nghịch rúc rích vậy. Mỗi lần nó đánh xong một bài, mẹ vỗ tay hoan hô rất nhiệt tình. Nó hơi ngượng nhưng mũi cũng nở ra khoái chí.

   Sau khi trổ tài hết các bài đàn đã tập, nó vác bộ cờ vua ra rủ mẹ chơi. Thằng này rất hiếu chiến và ham ăn quân nên ván nào cũng thua mẹ. Mấy ván thua sợ nó buồn nên mẹ thả cho nó vài nước ván cuối, nhưng đang đánh thì nó phát hiện ra mẹ có ý định để cho nó thắng thế là nó bảo mẹ, thôi để lần khác chơi. Con thấy có lạ không? một thằng hiếu thắng như thế mà không thích thắng theo kiểu ấy. Từ những lần sau không bao giờ mẹ thả nó nữa và luôn đánh rất nghiêm túc.


   Hanson có một thú vui nữa là xem Khúc côn cầu. Nó mê món này đến mức mẹ nó luôn phải giục giã nó rời màn hình mỗi khi có việc gì cần nó. À Hanson và Mely có nhiệm vụ rửa bát con ạ, mỗi đứa một ngày, chúng làm việc ấy rất nhanh và sạch sẽ. Mẹ rất ngạc nhiên khi thấy nó làm việc ấy khá thành thạo. Mẹ tiếc là khi ở nhà mẹ đã không dạy con cách rửa bát. Hy vọng là con sẽ học được và làm việc ấy một cách chu tất như cái thằng Hanson.

   Chuyện về thằng Hanson có thể còn tiếp tục vì mẹ vẫn có cơ hội gặp nó, hơn nữa bà giáo sư cũng hay nói chuyện về lũ trẻ cho mọi người ở nhóm nghiên cứu nghe. Thỉnh thoảng bà ấy cũng phàn nàn là Hanson lười học, ham chơi và hay tự cho mình là thông minh, bà ấy bảo chân tay nó luôn hiếu động và ít khả năng tập trung. Mẹ thấy nó cũng hơi giống con ở vài điểm nào đó. Tất nhiên, nếu con cố gắng hơn một chút thì có khả năng sẽ hơn nó sau này. Mẹ rất mong như vậy.





Tổ chim bồ câu

31-7-2004


   Mẹ ở cùng với một bà giáo sư dạy toán tên là Hafida trong một căn hộ ở tầng mười có hai buồng ngủ, một phòng khách rộng, bếp và nhà tắm. Căn hộ còn có cửa thông ra ban công, mùa hè có thể ra đó ngắm cảnh hồ, rừng rất đẹp, thấy rõ mấy tòa nhà cao ở trường mẹ học.



   Mùa hè, bà Hafida nói với mẹ về dự định mua hoa và cây cảnh về trồng vào những chậu nhựa nhỏ ngoài ban công, mẹ nghe rất thích nên hưởng ứng nhiệt tình. Cuối tuần, bà ấy cùng mẹ dọn dẹp ban công, và một chuyện xảy ra đã làm đảo lộn kế hoạch trồng hoa.

    Số là ở ban công có một số bàn ghế gấp xếp ở một góc, khi bà Hafida lôi cái ghế ngoài cùng ra để lau chùi thì bất ngờ một con bồ câu từ trong góc bay vụt ra, mẹ và bà ấy cùng ngó vào thì thấy trong cái hốc kín đáo giữa những cái ghế gấp nan nhựa có một cái tổ chim kết bằng một mớ lá khô và sợi rác đường kính khoảng 20cm, bên trong tổ là một con chim bồ câu nhỏ trần trụi mới nhú chút ít lông và hai quả trứng nhỏ màu trắng lấm tấm. Con chim mẹ chắc đang ấp trứng thấy có động bay vụt đi. Mẹ và bà ấy khá sửng sốt vì không ngờ lại có tổ chim ở ngay ban công. Thỉnh thoảng ngồi trong nhà nghe tiếng chim gù bên ngoài chỉ nghĩ chúng ở đâu bay đến đậu một chút ngoài lan can thôi chứ làm sao nghĩ chúng lại rủ nhau làm tổ ở đó được.



   Chú chim non thấy mẹ bay đi kêu chíu chít lo sợ. Bà Hafida bảo mẹ thôi không dọn dẹp gì nữa và để yên cái ban công cho lũ chim có chỗ trú và khỏi sợ. Bà ấy lại lo chim mẹ không quay lại, mẹ bảo không lo đâu, thể nào rồi chim mẹ cũng quay lại, làm sao nó có thể bỏ con mà đi được. Quả nhiên, một lúc sau, mẹ và bà ấy nhìn qua cửa kính thấy chim mẹ quay lại lần này có cả chim bố tha cái mồi gì trên mỏ nhìn không rõ.



   Cái ban công ấy bây giờ vẫn thuộc gia đình nhà chim bồ câu, con chim non hôm nào bây giờ lông cánh đã dài có thể bay được chập chững, hai quả trứng thì đã nở ra hai chú chim non hau háu đợi mồi. Mẹ thỉnh thoảng cũng mang bánh mì khô ra đó rắc và ngó trộm chúng, rất thích! 




   Bà Hafida sang Paris thăm người chị gái, có lẽ bà ấy ở đó cho đến hết tháng 8, thỉnh thoảng gửi e-mail cho mẹ, lần nào cũng hỏi thăm về lũ chim. Mẹ ở nhà lúc rỗi chăm chút mấy chậu cây cảnh trong nhà và ngó ra ban công ngắm lũ chim, hai chim bố mẹ vẫn tiếp tục gù nhau và cần cù kiếm mồi nuôi con, cảnh sống thật thanh bình.



Thứ Ba, 5 tháng 9, 2006

Viet cho con trai

   Bai nay me viet cho con tu hoi thang 6 nam 2004, hom nay nhan dip con khai giang nam hoc moi, me tim lai in ra cho con doc, chuc con trai co mot nam hoc moi vui ve va bo ich.


 


ĐI HỌC





   Nghỉ hè rồi sướng lắm phải không con? Rồi lại sắp được đi chơi một chuyến sang Bắc Kinh nữa, mẹ nghe mà phát thèm. Cái cặp sách sẽ được xếp vào một góc và cái vai con thì được nghỉ ngơi thư dãn. Mẹ nhớ lại hồi con đi học lớp một, có người bạn mẹ hỏi con: "Cháu đi học để làm gì?" , mẹ không hy vọng con sẽ trả lời học để sau này cháu làm bác sỹ hay kỹ sư gì, vì mẹ biết cái tính con, cho dù ai đó có dạy con nói thế thì con cũng không trả lời vẹt như vậy, con có nhớ con đã nói thế nào không? Con bảo: "Cháu đi học cho nó vui, ra lớp còn có bạn chơi, ở nhà toàn người lớn, chán." Bác ấy cứ cười mãi, mẹ thì chả biết nói gì nhưng cũng lo cho con. Vì chuyện học cũng nhọc nhằn lắm, rồi con thấy đấy.



   Suốt năm lớp một mẹ phải soạn sách cho con mỗi khi đến lớp vì nhiều môn quá, mỗi môn lại phải mang mấy sách giáo khoa và mấy vở con không nhớ hết được, sang kỳ đầu lớp hai mẹ vẫn phải cùng con soạn sách, cái cặp sách trên vai con nặng trĩu. Mẹ định đeo hộ con nhưng bố bảo để con tự lực, đứa trẻ nào cũng phải vậy. Mẹ thấy thương con lắm nhưng biết làm thế nào được. Mỗi buổi học xong con vác cặp xuống sân trường đợi mẹ đến đón, nặng quá con ngả cặp xuống gốc cây chạy chơi cùng các bạn, chắc trong lúc chơi con luôn phải ngoái nhìn để ý cặp của mình. Thế mà cũng có lần ai đó lấy mất của con. Lúc mẹ đón con cứ thẫn thờ chạy ra chạy vô mãi. Mẹ nhớ cái lần ấy lắm. Còn cái lần con bị bạn nào đó xô ngã u một cục trên trán như quả ổi thì mẹ nhìn thấy con là khóc ầm lên không sao ngừng được, bác bảo vệ phải ra khuyên nhủ mãi. Con thì cứ giật tay mẹ. Đi học cũng nhiều gian nan con nhỉ.



   Mất cặp rồi hai mẹ con lại phải đi cửa hàng sắm lại toàn bộ. Mẹ cố gắng không cằn nhằn gì con vì sợ bố lại đánh thêm. Rồi cũng qua cái đận ấy, con có vẻ cẩn thận giữ gìn hơn cái cặp. Có lần sau khi mẹ soạn sách cho con, con lén đút truyện Đoremon và socola thêm vào, mẹ hy vọng con chỉ đọc nó trong giờ ra chơi, nhưng sợ hy vọng của mình quá mong manh nên mẹ lén lôi Đoremon ra chỉ giữ lại socola để con chăm chú việc học.



   Ở lớp hai, con đã thấy khá mệt với chuyện học đúng không? Cho nên thỉnh thoảng con thèm những ngày nghỉ, hai mẹ con đi chơi loanh quanh. Ngày đi học thì hôm nào cũng phải chuẩn bị bài, kèm con học có bao nhiêu là chuyện buồn cười, con còn nhớ bài thơ "Con tôi đi học" mẹ viết cho con không? Ông nội đọc khen hay bảo mẹ nên gửi đăng báo, mẹ chỉ nghĩ gửi cho vui lên báo Văn Nghệ thế mà họ đăng. Hai mẹ con đi mua báo về mọi người đọc cứ buồn cười mãi, vì chuyện thực thế nào mẹ viết y như vậy, bài thơ ấy thế này:



Con tôi đi học



Con tôi hàng ngày cõng cặp trên lưng

Sáu sách giáo khoa và tám vở mỗi ngày

Lưng còng xuống như dấu hỏi thơ ngây

Thế đã đủ cho con chưa mẹ nhỉ?



Nó học lớp hai thằng con trai bé bỏng

Ngồi toát mồ hôi với môn tập làm văn

Em hãy đặt câu với từ : mộc mạc

Mẹ ơi, mộc mạc nghĩa là chi?



Sách giải thích là đơn sơ giản dị

Vậy đơn sơ giản dị nghĩa là gì?

Ôi thằng con với cái lưng đeo nặng

Ngại đi học và sợ đi thi



Thôi đừng lo lắng nữa con ơi

Đến lớp rất vui rộn tiếng cười

Xin cô giáo hãy cho con tôi niềm vui đơn sơ giản dị:

Đi học là hạnh phúc nhất trên đời!





   Quả là hôm ấy mẹ đã phải giải thích mãi cái từ ấy cho con, con còn nhớ mẹ mang mảnh gỗ còn thô ra so sánh với cái mặt bàn gỗ đánh vec ni bóng lộn, cái này thì trông mộc mạc, cái này không thể nói là mộc mạc. Cuối cùng thì chắc con cũng mang máng một khái niệm. Có một chi tiết mà mẹ buồn cười quá nhưng không thể đưa vào bài thơ ấy là sau khi giải thích mẹ để con tự đặt câu. Khi con đi ngủ rồi mẹ lén giở ra đọc cái câu con viết: " Mẹ em có khuôn mặt mộc mạc." Mẹ cười ngất, có lẽ tại mẹ chẳng bao giờ trang điểm nên con viết vậy?!! Bài ấy con được có 6 điểm nhưng mẹ không phàn nàn gì. Ở tuổi con hiểu từ ấy thế là ổn rồi.




13-6-2004


HY


 

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2006

Về thôi

Về thôi em, mẹ già tựa cửa

Chiều hôm, nắng quái vụt tàn

Chờ đợi con, mong chi lòng phẳng lặng

Mỗi thu về lá trút rụng như chan.





Về thôi em, mộ cha vương cỏ dại

Bóng ai qua, mưa lất phất ngậm ngùi

Đời vất vả, cuối chiều thương con gái

Đi lấy chồng, tấm lụa nắng mưa phai.





Về thôi em, về lại con đường cũ

Tóc xanh xưa bay dịu ngọt vai mềm

Hoa xoan trắng hay là hoa xoan tím

Ngơ ngẩn ai nhìn, hoa dào dạt như mây





Về thôi em, về với chị với anh

Với bè bạn, những người em yêu quý

Tình thân ái như trúc tre giản dị

Đi dọc bốn mùa, lá vẫn tươi xanh.





Về thôi em, cho giấc mộng an lành

Lệ xa xứ đêm trường thôi ướt gối

Mơ phút ríu chân đỡ mẹ già mòn mỏi,

Phút trước mộ thưa cha con gái đã về nhà.





14-7-2006

Hoàng Yến

Bao giờ

Bao giờ thuyền cũ chở ta đi

Dọc bến sông xưa gợn khói buồn

Cùng ai nâng chén ngang mi lạnh

Tròng trành trong mắt áng lệ tuôn





Tay ta sẽ ấm bàn tay ấy

Tháng năm phù phiếm chảy qua lòng

Ta khóc một lần cho no đủ

Một tình tri kỷ giữa dòng trong.





24-5-2006

Hoàng Yến

Không chiếm hồn ai

Yếu mềm cũng thể làn rêu biếc

Men suối mà ôm đá lạnh lùng

Người như dòng nước đi chẳng lại

Tôi muốn trôi theo cũng ngại ngùng.





Tôi đứng đây thôi lặng lẽ chiều

Như bông cúc dại gió đìu hiu

Không chiếm hồn ai và không chiếm

Đời ai, cho dẫu thiết tha nhiều.





Người đi cho thắm tình tươi mới

Tôi biết làm sao ngăn lệ chan

Vẳng nghe hoa nở hoa tàn khúc

Giữa xuân ai mấy nhắc thu vàng.





Một chuyến phong tình nghiêng cát bụi

Đường xa mà ngỡ gặp quê nhà

Mây nước xôn xao xin hãy giữ

Hồn tôi, đừng để gió du nhòa.





16-5-2006

Hoàng Yến

Tình tri kỷ

(Dựa tích Tử Kỳ-Bá Nha)





Đêm nay ta đập vỡ đàn yêu

Dây, phím cứa bàn tay toé máu

Đàn tan nát cho mắt ta nhàu lệ

Bạn lòng ơi, duyên thế, cũng trọn rồi.



Tuyệt khúc thê lương tiếng ngưng rơi

Cả nhân thế hợt hời cần chi nữa

Trầm hương rước đàn ta theo ngọn lửa

Đi với người ta nhớ ta thương



Tháng năm ròng còn lại giữa tuyết sương

Lầm lụi qua ngày bóng ai sớm tối

Cõi xa tắp ngóng nhìn như chờ đợi

Một bàn tay tri kỷ đón nhau về.


 


 


25-10-2005


Hoàng Yến

Ngày thu

Bữa ấy chồng tôi dắt tay tôi

Đi qua chốc nắng tạt nghiêng đồi

Thoải lối rừng phong, men suối ngọc

Lá vàng như thể gió đang rơi.





Nghe tiếng lòng ai thong thả quá

Bàn tay dịu nhẹ giữa bàn tay

Mắt về bên mắt tìm sương khói

Gặp bóng ai xưa của những ngày...





Bóng người thiếu nữ thủa mười lăm

Tóc vướng vai anh rối cả chiều

Bóng cậu trai buồn bên hàng xóm

Dong diều để đợi tiếng cười tôi.





Chợt thấy nỗi gì như xa xót

Dâng lòng nghèn nghẹn phút thương nhau

Thương đời chồng vợ bao gian khó

Thương cả tình nhau những thủa đầu.





Đang giữa ngày thu lá dễ vương

Tay ấm bàn tay vượt đoạn trường

Bỏ lại rừng phong và bỏ lại

Tiếng chim hoang hoải một thôi đường.





21-10-2005

Hoàng Yến


 

Viết cho yêu thương

    Oi bạn, ơi anh, ơi chị, ơi em...


 


   Khi tôi còn ngồi miệt mài gõ những dòng này là tôi còn yêu Người nhiều lắm. Ba mươi sáu năm đến rồi đi, gặp rồi xa, cười rồi khóc, nâng niu hay dày vò từng câu chữ những sớm hoan hỉ, những khuya rũ rượi thì nỗi mệt mỏi thời gian vẫn chưa lấp cạn lòng yêu. Yêu nên tìm đến, yêu mới trở về để gặp chút bóng dáng người, một chút thôi cũng đủ thành giọt nước nguồn trong vắt nuôi dưỡng lòng yêu qua năm tháng.





     Tình yêu đã xui khiến tôi nhặt cỏ hoa mà dệt thảm tình, gom mây gió mà đưa thương nhớ, lấy trăng làm bạn gối đầu, lại thầm thì xui trăng nước ái ân say đắm những đêm gió lộng. Nếu có ai đọc những lời đó mà cho là mê muội, vì tình đó mà cảm thấy đau đớn thì tôi muôn ngàn lần xin người tha thứ. Bằng không, xin hãy coi như bèo dạt mây trôi đâu có đáng gì.





     Bên khung cửa kia có người đan áo, mỗi mũi len là mỗi nhung nhớ gửi vào. Trên cầu kia có bóng người đang đợi ai, mỗi phút qua là mỗi phút nôn nao. Và người đàn bà kia dưới ánh đèn rực rỡ đang hát bằng trái tim tan nát bởi tình yêu... Vậy thì tôi đâu có khác gì họ. Và cũng vì vậy, cho phép tôi được viết.





    Tình yêu của tôi mãi mãi là ảo mộng chân trời, cho dù tôi có viết đến bao nhiêu cũng vẫn chưa đủ để tái hiện sự cuồng nhiệt trong những giấc tôi mơ về tình yêu ấy. Chưa đủ sự rực rỡ, chưa đủ cay nghiệt gay gắt, chưa đủ đau đớn rã rời, Chưa đủ tuyệt vọng. Nên tôi còn viết mãi.





     Rồi năm tháng qua đi, những phút giây này sẽ vùi sâu vào dĩ vãng, rưng rưng mái đầu bạc ngước nhìn trăng lên một đêm thu chan chứa gió, tôi sẽ lại thầm thì: Tôi yêu Người biết bao nhiêu.

   Có thể Người sẽ chẳng đủ gần để nghe lời ấy. Có thể tôi không còn sức để viết ra.

   Thì vẫn còn vầng trăng muôn đời son trẻ chứng giám lòng yêu của tôi.

  Với Người.





15-9-2005

Hoàng Yến

Sao em lại ước là đàn ông

(Cho Cod.)


 


Sao em lại ước là đàn ông

Khi má thì hồng lòng thì đàn bà như thế

Cơn mệt mỏi dập dờn như sóng bể

Phủ kín một vườn lấp lánh sắc san hô



Chuyện gió trăng e sợ đến không ngờ

Khoanh chặt nhớ thương bằng kim cô rên siết

Cho chê chán khỏi vùi hồn vào tha thiết

Đợi xem một ngày sẽ hoá đá ra sao.



Nhưng trái tim vẫn bứt lệ tuôn trào

Vào mạch ấy rần rần đau đớn ấy

Những dòng chữ lại trôi như máu chảy

Tròng trành bên kia sóng vỗ mạn thuyền



Đàn bà ơi cứ giữ nụ cười duyên

Mắt cứ đa tình cho má hồng thêm nữa

Trời cho em giữ cội nguồn của lửa

Chả tội gì đi ước kiếp đàn ông.





7-6-2005

Hoàng Yến


 

Người ơi...

(Cho Ch.)


 


Nước trôi âm thầm dòng sông đêm,

chỉ mình em biết

anh ơi, nước vẫn đang trôi

thao thức cuộn lòng vì không trăng sóng sánh,

trên bờ vai trĩu buồn ướt lạnh

sương tuyệt vọng nhớ mùa ấp giọt trăng nghiêng...



Tiếng chân bước triền miên

Theo nhịp sương rơi hay dòng nước

Đêm về đâu khi trăng quên rước

Chân về đâu khi vắng anh.


 


30-5-2005


Hoàng Yến


 

Đan áo

Mải miết những mối len đều tăm tắp

Em đưa sợi vòng quanh

một chút mạnh tay

hay là nơi ấy mạch len mong manh yếu ớt

nên sợi đã đứt rời.



Anh yêu ơi,

Chắc không bao giờ anh chê em là người thiếu kiên nhẫn

Những khi tình ta đứt

Em đã nối hai bờ tuyệt vọng

Như nối hai đầu len giấu vào mặt trong tấm áo

Em đã nối như vậy,

như vậy

phải không anh.



Đừng trách em

Mỗi khi những vết nối

Dù đã cố gắng thu mình lại nhỏ nhoi

vẫn gợn da thịt anh

làm anh nhức nhối

Những vết nối vẫn làm anh nhớ

Khoảnh khắc mình xa nhau.



Mũi trước kéo mũi sau

Em dành dụm cho mình chút lòng kiên nhẫn

Xin đừng trách em

đã không làm được gì hơn là cần mẫn

Nâng niu tấm áo em đan.





8-5-2005

Hoàng Yến

Mất

Vào khoảnh khắc ánh hoàng hôn xiên vào khung cửa

hắt mảng tường chút nắng quái vàng vọt

Tôi chợt rùng mình về sự mất mát đã xảy ra

Một ngày đã qua

Một mùa xuân sắp qua

Một đời người sẽ qua?





Có bóng người lướt ngang ô cửa

Người đã cùng tôi chia sẻ bao ngày

Giờ đi không trở lại.

Phải chăng tôi cũng mất

Những ấm áp người mang đến lòng tôi?





Gió dật dờ tấm rèm

Mắt tôi níu vào đốm nhoè trên tường đang dần sẫm lại.

Bóng tối trùm lên,

che lấp chỗ tôi ngồi.





22-2-2005

Hoàng Yến

Khóc dưới anh đào

(Cho Ch.)




Cơ man buồn nào đã kéo em đi

Khi bên kia sông anh đào tưng bừng nở

Cánh chấp chới trắng, hồng, phơn phớt đỏ

Như những môi hôn đắm đuối cuốn giữa dòng.





Chỉ tại yêu thương đang nặng trĩu trong lòng

Cất không nổi, vỡ òa thành nước mắt

Thì cứ khóc cho tràn cơn đau thắt

Yêu thật nhiều đâu phải lỗi, em ơi.





Hỡi người trai bước hờ hững giữa đời

Tim chật hẹp bắt em chờ đợi mãi

Tình cháy khát vùi xuống buồn tê dại

Bờ vai em, rung suốt mấy chiều rồi.





Chiều thương em bằng trận gió tơi bời

Bao nhiêu lá trên đồi bay như
tóc

Bay cả rừng anh đào trong tiếng khóc

Bay cỏ hương nồng, bay đi nỗi buồn em.





21-2-2005

Hoàng Yến

Sắc yêu

Giữa tuyết nhợt nhạt

ngây dại

lạnh lẽo

trắng,

Nếu cho tôi nghĩ đến màu yêu

Thì đó phải là vệt loang ấm

nóng

thắm

đỏ.



Như dấu máu

con thú bị thương lê trên tuyết.



Vệt son vai áo sơ mi

là thẳng nếp.



Đám cháy hồng

rực

khô cỏ thảo nguyên.



Như giấc mơ một người điên

Tất cả

chìm sắc đỏ.





13-2-2005

Hoàng Yến

Con đường

Ta có nhau con đường mùa lá rụng

Anh nắm tay em giữa đỏ rực một màu

Thu đang chết hay là em đang cháy

Suốt đời anh chẳng biết được đâu



Bởi chỉ có một lần như thế

Lửa tràn lên cháy bỏng đôi môi

Anh bật khóc vì em càng thiêu đốt

Càng chất lòng anh xa xót nỗi đời.



Không dám quay về con đường ấy nữa

Dù lá kia đã bầm lại dưới tuyết dày

Anh im lặng ôm một trời tuyết đổ

Cho dịu lòng vết bỏng rát em gây.





5-2-2005

Hoàng Yến

Lời con chim trong lồng

Cho tôi ô cửa nhỏ

Để tôi tưởng mình đang bay vô tư lự giữa trời



Cho một chút nước

Để tôi nghĩ mình đang uống sương rơi mát rợi những đồng hoa

Nơi có mồi ngon

Và bóng thú dữ nhập nhòa.



Cho tôi một mẩu gương soi

Để tôi nhớ bao xinh tươi hớn hở

Đã từng ngày phôi pha ở chính nơi này.



Cho tôi chiếc lá cỏ vương tay áo

Mà người nghĩ chẳng để làm gì

Nó gợi nhắc tôi những sợi mềm khâu tổ

Một ngày có thể tôi lại tự làm lấy, biết đâu.



Cho tôi chút hơi ấm bàn tay

Để tôi so với nồng nàn hương nắng

Có thể tôi chỉ có một lần thứ này thứ khác

Mà chẳng bao giờ có cả hai.



Cho tôi nghe một tiếng hót mảnh mai

Để tôi nhớ đến bầy đàn đang đợi

Chót vót vu sơn vọng ngàn âm vời vợi

Rơi xuống hòa sóng biển hoang sơ





Cho tôi hay một lần không phải trong mơ

Những vui buồn được mất

Những nỗi đau có thật

Đằng sau thanh chắn dọc ngang.





3-2-2005

Hoàng Yến

Ghen

Vùi mắt gối đầm ngực dồn đau tức

Trăng lẳng lơ cười nhạo thói lẳng lơ

Đóng cửa cài then dạ rối dấp ngờ

Trăng lọt qua khe, em đè lối gió.





Tham chi bấy người buông đăng thả đó

Giật giọng từ quy đêm tình tự rũ tàn

Còn ai đấy mà "bắt cô trói cột"

Hồn khát hồn ngàn năm vẫn oán than.





Mây hùa gió làm đường trăng biến cả

Xóa giùm ai vết phong nhã một trời

Cơn khát cũ tìm vũng mơ mà uống

Kẻo mai ghen lại cắn giập môi cười.





2-2-2005

Hoàng Yến

Nửa đêm

Những ngón rên xiết của bàn tay trái

thương lượng với gọng kìm tay phải

im lặng





hương đêm rất xa không lên được tầng nhà thứ bẩy

sao rất xa

trăng rất xa

Ánh đèn rất xa

Chóp nhọn mái nhà rất xa

hình như có tiếng la hét

rất xa.





Không thể cất lên lời

Những ngón tay buông xuôi bất động

Tôi tuột khỏi mình

Trôi đi

rất xa.



22-8-2005

HY

TRĂNG

Là trăng đấy

khiến con nước đầy vơi

đất trời say nghiêng bóng


Lả lơi miền cao rộng

cho lòng em

tròn khuyết

khuyết tròn...





Anh đừng ngỡ trăng mềm như lụa

đừng tin trăng thật thà

đừng mong trăng tròn trịa tấm thủy chung





Bởi vì trăng nhọn sắc hơn dao

Bởi trăng dối gian bao lần lỡ hẹn

Bởi trăng mãi dung dăng nơi ấy, nơi này





Lọt qua kẽ tay

lóng lánh rơi mạn thuyền xuống nước.





Lặng yên đừng thề ước

Ta đắm mình

cho trọn mùa trăng.





26-12-2004


Hoàng Yến


 

Lạc

Chợt say đắm đưa chân về một cõi

Sâu mãi sâu giữa rừng thẳm núi mờ

Hoàng hôn xuống lòng bàng hoàng tỉnh ngộ

Biết bao giờ đi hết những hoang sơ.





Dợm quay gót tim chất đầy tiếc nuối

Nỉ non rào như nước suối nguồn xa

Dồn thác đổ muôn lời yêu dội dạ

Giữa âm u nghe tiếng vọng la đà.





Khẽ khép mắt như chim trời mỏi cánh

Ôm vào lòng buồn yên tĩnh xanh xao

Thôi cất tiếng ca rộn ào khuấy động

Trả lại rừng xưa hoang vắng thủa nào.







14.1.2005

Hoàng Yến

Mưa Phùn

Nước mắt không lăn trong bụi mưa phùn

Chiều đông lạnh ôm lấy lòng rất ấm

Ngửa mặt ước cho mưa rơi thật chậm

Dịu dàng tan vào mắt lắm ưu phiền.





Trôi hết trần ai cho tròn lại mắt huyền

Ướt hờn giận giấu lần đầu gặp gỡ

Cầu lâm thâm nối hai bờ dang dở

Bước vội vàng bỗng lại sợ mưa đau.





11-1-2005


Hoàng Yến

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2006

Nấu cơm



Gạo trắng vớt lên sạn sòng bỏ lại

Khéo tay đun thư thái lúc sôi bồng

Cơn nước cạn rút lửa thầm chờ đợi

Chín ngào hương hạt vợ gối hạt chồng.







18-12-2004

Hoàng Yến

Gội đầu

Mướt thơm dịu dàng hương bưởi




Tay anh lược  gió tung chiều





Em thả vai trần quay tóc




Đất trời phút chốc liêu xiêu.







16-12-2004

Hoàng Yến

Thứ Ba, 22 tháng 8, 2006

Nơi nào đó

(Tặng Khoai )






Nơi nào đó, hoa thường xuân nở rộ

Qua hàng rào là đến thảo nguyên xanh

Gió đùa váy làm chân trần nhún nhảy

Em là em và anh bỗng là anh.



Kìa tia nắng đang làm điều kỳ diệu

Soi mắt này vào sâu đáy mắt kia

Khoảnh khắc nhẹ rưng, lòng chợt hiểu

Ta thuộc về nhau, chẳng thể xa lìa.



Nơi nào đó, chim hoạ mi đang hót

Tiếng ngọt ngào run rảy những nhành gai

Anh lặng lẽ gỡ buồn em xưa cũ

Chảy mau đi, ra biển rộng, sông dài.





Hoàng Yến

13-7-2005

Giấc mộng duyên

Em vẫn nhớ mình đã từng nhầm lẫn

Vấp ngã lao đao lối rẽ cuối con đường

Đêm bạch lạp mê mẩn hồn hài hán

Lại ngỡ mình, công chúa xuống dương gian.



Em đâu khóc nếu anh không ngọt thế

Rẽ lệ hàn nâng nhẹ đóa ưu lan

Lễ đăng quang, xe kiệu đến rước nàng

Ngôi tình ái, dịu dàng trao vương miện.



Dòng êm ả, thuyền tình trôi về biển

Bình minh lên đong nắng ắp cánh buồm

Gió dập dờn ươm ngọn sóng yêu thương

Hoàng tử của em nở nụ cười say đắm.



Một cái vấp hay giấc mơ vụt tắt

Dõi bóng gương gặp đôi mắt muộn phiền

Ôi công chúa, lại nhầm thời lẫn chỗ

Giữa cuộc đời cứ nhớ giấc mộng duyên.



2-11-2004

Hoàng Yến

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2006

Love Essay

Có bắt đầu, tất nhiên. Cái bắt đầu man mác tinh khôi khó nắm bắt như người thiếu nữ vừa mới tắm bước ra gặp gió đưa hương ngọc lan, hương quyện lấy người nhanh chóng, mơn man. Người say hương, hương say người, đôi bên cùng ấp iu quấn quít.



Say, cái say có nhiều độ như nhạc nhiều cung bậc. Một chút tê tê là nhạc đưa dìu dịu, môi mắt ngập ngừng. Hơn chút nữa, thấy đất trời tươi đẹp, cây cối đơm hoa kết trái ý vị, chim ca véo von, bướm ong la đà, đầu mày cuối mắt thắm đượm vẻ nồng, nhạc lên réo rắt mê say. Lên thêm một bậc, đất trời như nghiêng ngả, nhìn trăng lo trăng rơi vì đơn độc, nhìn mây thấy động như sóng lớn, tâm như có bão, gió nhạc rung hối hả cuống cuồng, cơn này nối cơn khác mạnh dần quyết liệt. Tiếp lên bậc nữa thì trời đất quay cuồng không còn phân biệt cái gì là cái gì, vạn vật hỗn mang, sóng thần trộn lửa khói, không còn nhạc chỉ còn tiếng thét gào điên cuồng dữ dội, sấm sét inh tai, sự sống cái chết không còn ranh giới...



Đưa đi đẩy lại như trò chơi đối đáp anh hát một câu, chị giả một lời, lời sau ý tứ sâu sa rộng mở hơn lời trước nên anh cứ phải cố mà chị càng phải gắng. Như tát nước, nhịp nhàng, hiểu ý, kéo lên dây nào, giật xuống dây nào không nói mà tự biết, trái là lỡ nhịp nhau. Như ném còn, vừa chọn vị trí không gần quá không xa quá cái đích nhắm tới, gần quá dễ dàng thì đối phương mau chán, xa quá tầm tay thì người lòng mong bắt lại không bắt được, chẳng may rơi vào tay kẻ khác lại chả uổng công ư, thế là người ném, kẻ bắt cứ luôn phải cố gắng và luôn có hy vọng.



Như mốt thời trang, phải mới , ngày hôm nay không thể giống hệt ngày hôm qua mặc dù đôi khi cái khác chỉ là cái dải áo thêm vào hay bớt đi chút khuy phía trên lộ thêm tí ngực. Xuân hạ thu đông, mỗi tiết mỗi màu, xuân mơn mởn, hè nồng nàn, thu dịu dàng quyến rũ, đông...



Thất thường biến hóa, lúc cuồn cuộn như sông dài lúc vắng lặng như sa mạc, lúc thì cả bát không sao lúc chỉ một giọt cũng nên chuyện. Bất chợt con kiến thành con voi. Rượu ngon chợt đắng ngắt, nhạc hay thoắt khiến đau lòng. Hoàng hôn dịu dàng xưa bỗng thành chút nắng quái chiều hôm không chịu nổi. Huyền ảo như thần thoại. Mọi chuyện đều chẳng thể lường. Ngàn vạn kẻ mong xây thành cho cao đắp lũy cho kiên cố đều xôi hỏng bỏng không vì vậy.



Hai trái tim tự nguyện nhốt nhau, ngục tù cho nhau thì được và cùng lấy làm say sưa thú vị triền miên như sóng vỗ bờ tưởng chừng dài lâu đến thiên thu nhưng bỗng một mai tiết trời thay đổi, một bên thấy nóng bức ngột ngạt như chốn địa ngục thì kiểu gì cũng không thể tồn tại tiếp tục cảnh ngục tù không tự nguyện được nữa.



Vậy là mọi sự bắt đầu đều có kết thúc, kết nhẹ nhàng rã đám đôi bên nếu bên kia không có ý kéo lại bên này, trò kéo co kết thúc. Kết rên rỉ dai dẳng khó chịu nếu một bên cứ khư khư như đười ươi giữ ống, nhưng rồi chắc cũng đến lúc mặt trời lặn, ai đi nẻo ấy...



À, còn cái vị ngòn ngọt lưu dư âm để so sánh với lần sau (nếu có lần sau) hoặc để gặm nhấm lúc tuổi già thích lôi chuyện cổ tích ra đọc lại cho lũ cháu nghe...



Cái vị ngòn ngọt...







5-7-2004

Hoàng Yến


(Viết cùng lúc với bài luận về Radiochemistry, hihi, chập cheng tí !!!)

Viết cho những tình yêu

Thôi nào đừng rung cây nữa

Thu rơi mấy bữa nay rồi

Lưu ly đậu bờ cỏ ngọt

Chiều về tím mãi không thôi.



Ngực đau sau tà áo mỏng

Vuốt ve bằng gió không lời

Bao nhiêu đắng cay hờn giận

Thả lên xanh thắm sắc trời



Em về qua bên lối ấy

Nhớ gieo mớ hạt năm nào

Ta đứng bờ sông ngóng đợi

Màu vàng hoa cải nôn nao.



Bình yên cây đời rơi lá

Bình yên lòng khoả dấu đau

Đâu phải sớm chiều rũ vội

Yêu là bình yên cho nhau.






5-9-2004

Hoàng Yến

Lửa

Khỏa tay xuống nước

Nước sao chẳng mát

Ngửa mặt thinh không

Gió đâu lặng ngắt

Lửa đốt lòng ta

Ngùn ngụt tâm can.





Đưa chân vào rừng

Ngu ngơ, ngại ngùng

Không chạm vào cây

Không nhặt khô lá

Lửa ôm nóng quá

Sợ cháy muôn nơi.





Lửa gọi tình ơi

Về cho lửa tắt

Về cho đời yên

Hỡi người trăm năm

Hãy dập cho ta.





Dập bằng môi hôn

Bằng tim lạnh ngắt

Dập bằng yêu thương

Giữa câu trìu mến

Dập bằng cơn đau

Dứt day triền miên

Dập bằng cơn điên

Dập bằng cơn điên

Dập bằng cơn điên...





27-8-2004

Hoàng Yến

Tuyệt vọng

Tay trút tóc rụng

biết thu lại về

Từ ngàn lá rơi

Tóc, lá rơi hoài

Bên đời dài rộng

Xạc xào vắng tanh

Giữa heo may lạnh

Giam lòng đợi chờ...



Gọi người mùa thu

Năm xưa người bảo

Thu là dịu dàng

Là tình lắng sâu

Ta chất đầy thu

Con tim tật nguyền

Xuôi miền địa đàng

Thầm thì tên thu

Thầm thì tên thu...



Thu giờ quay lưng

Giấu ta mật ngọt

Đâu rồi dịu dàng

Và đâu lắng sâu

Đêm thành đêm thâu

Cho ngày rười rượi

Cất tiếng nói cười

Trống rỗng trong hồn.



Thu hỡi thu hời

Gọi lời khô lá

Gọi nắng thiên xa

Gọi mây la đà...

...

Về che tuyệt vọng.





26-8-2004

Hoàng Yến

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2006

NHỮNG CÂU HỎI BUỒN

Hãy nói cho em biết vì sao anh buồn?

Một sớm mai con chim nhỏ vụt bay đã để lại trên bàn tay anh vết xước?

Hay hoàng hôn kia những bông hoa em tìm về héo rũ lòng anh?

Vết xước nhói đau hoành hành cơn sốt hay nỗi xót xa tình tàn úa võ vàng?

Hãy cho em biết, hãy cho em biết, tại sao anh lại giấu em?

Anh nói rằng mọi việc rồi sẽ qua, anh đang tự lừa dối mình, anh lừa dối em hay cuối cùng chính anh đã cúi đầu khuất phục?

"Nó chết rồi con chim nhỏ của tôi!"

Phải chăng cái con chim thoát ra khỏi bàn tay anh là thể nào cũng gặp mũi tên hòn đạn? Hay chính anh đã dành cho nó cái mũi tên rút ra từ tim anh?

Hãy nói đi! Hãy trả lời đi! Xin đừng im lặng!

Địa ngục và thiên đường chỗ nào cũng đều đau cả, vẫn vết xước ấy, phải không anh?

Trước thì hiểu hết hiểu rất nhiều còn bây giờ thì không hiểu, đã đến cuối con đường sớm vậy ư?

Trả lời đi, ngay bây giờ, đừng chần chừ nữa, xin người cho em một phút thật lòng đủ để trả lời câu hỏi,

Để em bay như không còn gì níu kéo về hướng gió đại ngàn

Nơi đầy rẫy những mũi tên không biết trước

Nơi khuất bóng tình anh,

Nhưng tự do thì có.



Hoàng Yến

30-6-2004



--------------------------------------------


@Mưa:




Hãy bay đi, con chim nhỏ của anh,

Bay đi em, và xin đừng hỏi nữa!

Anh không muốn trả lời em

Vì những câu trả lời sẽ làm cho trái tim em máu ứa

Sẽ làm nước mắt em rơi ướt nhoè bậu cửa

Những cánh hoa buồn sẽ nát rữa trong ráng lửa hoàng hôn...



Bay đi em, về hướng gió đại ngàn

Hãy kiếm tìm tự do, liệu tự do là điều có thật?

Hãy hít thở bầu không khí trong veo, hãy sải đôi cánh mềm trong nắng vàng như mật

Hãy trút bỏ giận hờn, và chôn chặt niềm đau!



Bay đi em,

Ở nơi đâu cũng có hòn tên mũi đạn

Kể cả nơi mỗi lần em vẫn tìm về trú ẩn

Nơi em thả mình trong giấc ngủ bình an...



Em, con chim nhỏ của anh

Không chết, và không bao giờ chết

Chỉ có điều

Tình yêu, sự đam mê đang dần thành mỏi mệt

Xin em đừng nặng lòng đi tìm dấu chấm hết cho ngày mai

Đừng vật vã, tủi buồn cho những buổi chiều phai!



"Bay đi em, cánh chim biển hiền lành"

Và hãy mang theo mình câu chuyện cổ tích màu xanh!




02.07.04

(Tặng HY)

Tiếng hát

Ai đang hát vào tai em:

bay đi cánh chim biển hiền lành

Ai hát đấy?

Như tiếng thiên thần vọng từ trời cao xanh thắm

Bay xuống đây theo ngàn tia nắng mặt trời

Lấp lánh trập trùng ngọn sóng ra khơi



Bay đi cánh chim ơi

Gió muôn phương đang tìm về lồng lộng

Đất trời rộng cánh em đưa

Bay đi thôi còn đợi chờ chi nữa

Líu ríu đôi chân em ngoái lại tìm gì?



Em đã muốn ra đi nhiều lần

Trời lên tiếng kêu gọi

Và gió reo tên em

Trùng dương vỗ sóng về

Để đón bước em*




Đất trời rộng...



Bay đi em...



Hoàng Yến

29-6-2004


(* Chữ in nghiêng là lời một bài hát không nhớ tên bài, chỉ nhớ ca sĩ Bảo Yến hát rất hay bài này -HY)

Lục bát

VỀ ĐI



Về đi em nắng tắt rồi

Tìm nhau thảng thốt ngang đồi bóng chim

Thông già hết gió lặng im

Lưu ly khép cánh hương chìm lối đêm

Sương hờ man mác cỏ êm

Lần khân đếm bước lòng thêm nhớ người.

Về đi trăng đã ngang trời...





8-6-2004

Hoàng Yến


 


TRÁCH AI



Trách ai tung gió lên trời

Để tôi thơ thẩn cho đời cười chê

Nắng vàng sưởi ấm đam mê

Mưa buồn gieo nỗi tái tê ngậm ngùi

Đa đoan cay đắng ngọt bùi

Tình xưa đâu nỡ chôn vùi hôm mai

Xuôi dòng cho phấn hương phai

Trách thân nào dám trách ai tội tình.



17-6-2004

Hoàng Yến



Yêu







Yêu cho con mắt hóa mù

Con tim sáng láng chu du khắp miền





Rạng ngày cập đến bờ điên

Yêu thêm chút nữa kẻo phiền thịt da

Vườn hoang nụ bỗng thành hoa

Thâm sơn cùng cốc xập xoà bóng yêu

Vô ngôn bóp nghẹt nắng chiều

Rượt yêu đáp gió cưỡi diều ngất cao

Váy tung hoa gấm thành sao

Mây vun thành đống yêu vào dỡn trăng

Trăng gầy thủ tiết giá băng

Sóng tìm buông đó thả đăng ngang đò

Đào nguyên vần vỗ tuyệt trò

Càn dâng nguyệt thuỷ khôn mò dấu yêu

Trăng mềm lướt thướt liêu xiêu

Ái phong dìu dạy thêm điều lả lơi







Nguồn yêu từ đấy cao vời

Bữa xanh non đến ngày phơi mõm mòm...





28-9-2005

Hoàng Yến


 


 


 

Mưa

Mưa bay thong dong đến dắt tay em về

Hoang vu xa xưa bên người dấu yêu

Chiều em anh hát trong tiếng mưa vây lòng

Gối chăn ân cần, giấc mơ êm đềm...



Mưa rơi rơi một sớm mai trên biển

Mênh mang đưa tiếng còi tàu ra khơi

Cầm lòng mưa nhé, đừng ướt trên mi gầy

Vắng xa anh rồi, mưa đếm cho trôi ngày.



Tơ duyên bao năm trót díu dan, vui vầy

Mưa che cho em những hàng đắng cay,

Dịu dàng âu yếm, mưa trói dây ân tình

Lắng nghe tim mình hòa nhịp tiếng rơi bên thềm.



19-5-2004

Hoàng Yến

11-5-2004

Sống



Cả tin quá

lùa tay hồng thơm ngát

Giật mình gai

đau rát nỗi dại khờ

Xa xót giấu vào lòng

ngờ vực

Lãng một nhành cúc đẹp như mơ.





11-5-2004

HY

 

 

Xa



Một mình chiều

anh xa xôi thế

Hoang vắng vào ra

Thắt ruột tin nhà.



Giở thư cũ

đọc một câu

mềm dạ.


 

Sẫm con đường

le lói vệt Hằng Nga.





11-5-2004

HY

Cầu nguyện

Xin ai làm bến bờ

Cho thuyền tôi neo đậu

Thôi một thời phiêu dạt

Lênh đênh sóng bạc đầu.



Xin ai làm nắng êm

Cho hoa tôi hé nở

Rung cánh mềm rạng rỡ

Rũ sương lạnh đêm dài.



Xin ai làm khung trời

Cho chim về bay lượn

Mây trăm miền xuôi ngược

Gió hát lời tự do.



Xin ai làm đức tin

Tôi vịn khi vấp ngã

Thương lòng xin hãy xóa

Bằng nhịp đời bình yên.





Hoàng Yến

8-5-2004

Tháng Ba

Em hát một mình trong tiếng chim gọi bạn

Bên ấy bây giờ mùa nắng xênh xang

Anh phơi giúp áo em ra triền nắng

Cạnh gốc dạ lan, hương tỏa dịu dàng.



Vẫn mơ màng tiếng gà trưa eo óc

Tay với tìm hoa lý nấu canh cua

Mẹ trở dậy nhẩm tính ngày ngâm gạo

Bánh trôi, bánh chay, bao nhiêu ống thì vừa.



Tháng ba, anh năng đón năng đưa

Anh đổ tại đất trời đẹp lắm

Sợ em cứ mải mê nhìn ngắm

Như ngày xưa, cô Tấm đánh rơi hài...



Bình minh, hoàng hôn vùi trong tuyết mệt nhoài

Em sưởi lòng mình bằng tháng Ba thương nhớ

Hoa gạo cháy một góc trời chan chứa,

Cỏ thanh minh xanh mãi gót chân trần.





21-3-2004

Hoàng Yến

Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2006

Gửi người em yêu

Khi nghĩ về điều ngọt ngào nhất trên đời

Bao giờ hình ảnh đó cũng hiện ra

Bên bếp lửa cùng anh, một ngôi nhà giản dị

Tay trong tay, chẳng cần nói bằng lời.



Em thả vào anh từng rung động

Mỗi ngày bắt đầu bằng một nụ hôn

Đêm có anh không sợ cơn ác mộng

Không buồn rầu thao thức nỗi cô đơn...



Em chợt thốt trên con đường phủ tuyết:

Gắng lòng chờ em nhé! Người thương ơi!

Hai con đường, và hai ta cùng bước,

Cho dù ngọt ngào kia còn ở xa vời.





HY

9-2-2004

Nắng quê hương

Người yêu dấu, gửi phương em chút nắng

Em ướp thơ cho dậy những nồng nàn

Hương ấm tỏa đất trời, băng giá sẽ mau tan

Chim lại hót dưới vòm cây xanh thắm.





Cái nắng quê hương em hằng say đắm

Em lớn lên trong tình nắng tràn đầy

Nắng đậm đà vị ngọt những trái cây

Thơm ngây ngất hương lúa vàng mùa mới.





Nắng e ấp như cô dâu ngày cưới,

Dịu dàng đôi tay mẹ đưa nôi

Ngấm vào hồn men rượu nếp mềm môi,

Chấp chới bay theo nụ cười con trẻ...





Giữa giá băng em thầm thì khe khẽ:

Chút nắng quê, gửi em chút nắng quê...





HY

12-2-2004

Tuyết

Lạnh ơi,

rơi chầm

chậm thôi...

Người yêu em

chốn xa vời

Ai hà hơi ấm cho tay

Ai che bờ vai đầy gió

Lạnh ơi,

rơi chầm

chậm thôi...


 


 




HY

10-2-2004


Giã từ

Lâng châng

lối cũ nhạt chiều

Tay vơ tìm nắng

tiêu điều dấu tay

Hồn rằng

xin ở lại đây

Yêu cho tàn tận

tháng ngày cõi sinh

Ba đào theo vết chữ tình

Tâm can

đâu chỉ riêng mình ai đau.

Buông chiều

nới giúp lòng nhau

Trời riêng xẻ nửa

đặt câu

giã từ.





HY

25-12-2003



Nhớ

Em nhớ anh nát ruột nát gan

Muốn hóa thành chim bay về phương anh đó

Hồn xưa nào từng như em sầu khổ

Đêm vật vờ với nhung nhớ dồn cơn



Chạm tay lên môi như được anh hôn

Môi em cháy lên nụ đam mê khao khát

Nhớ tiếp lửa thêm cồn cào, đau thắt

Ơi người thương, gửi hồn đến với em.



Tóc em mềm cho hồn gối ấm êm

Tay dịu dàng theo điệu ru ân ái

Có hồn bên, em thấy lòng thư thái

Nhớ hết dồn, đau tê tái chợt tan



Âu yếm nâng niềm hạnh phúc chứa chan

Hồn thương mến, ta bên nhau san sẻ

Thổn thức cùng em nỗi niềm trăn trở

Này yêu, này ghen, này nữa giận hờn.



Và đôi hồn quấn quít ghé môi hôn

Say đắm nồng nàn cho tàn đêm thương nhớ...



26-11-2003

Hoàng Yến

Hư ảo

Ta lại bay trong khung trời của ta

Uống những giọt sương sa trên bàn tay nhỏ

Gặm nhấm chút sướng vui lạ lùng, vị kỷ

Ngụp tắm trong khoái cảm của riêng mình



Chẳng nhìn người này, chẳng nhìn người kia

Mắt ta hướng vào vô cùng thế giới

Một thế giới tuyệt vời ta hẳng mơ tưởng

Chợt hé ánh dương, say đắm gọi mời.



Những thiên thần nhảy nhót với hồn ma

Mặt trời dung dăng cùng một đàn tinh tú

Trăng khuyết, trăng tròn, bao nhiêu trăng có cả

Nhưng ô hay, sao thời gian không có?

Thời gian chết rồi tất cả bỗng hiện ra.



Ta chợt khóc cười như say, như điên

Cả người ta nhập nhòa trong xúc cảm

Rơi vỡ ranh giới vui buồn, tả tơi muôn khái niệm

Vô dụng rồi ngôn ngữ của chính ta.



Bản năng nào đang cất tiếng gào la

Giấc mơ lạ lùng, giấc mơ không nhân vật

Ta biến mất trước gương cả hình lẫn bóng

Thế giới của ta cũng rã rượi tan theo.





3-8-1993

HY

Đò ơi...

Bờ cây buông che lối nắng về

Hoàng hôn rơi trên bến sông quê

Nhao nhác bay bóng chim tìm tổ

Nghe gió đưa tiếng ai gọi đò



Đò ơi

Đò ơi,

Tha thiết lan theo sóng dập dờn

Rung từng làn khói biếc trên sông

Khách một mình chờ trông mòn mỏi

Khao khát đợi một tiếng chèo khua





Đò ơi

Đò ơi,

Đưa khách qua một dòng dài rộng

Đưa khách qua một chiều âm u

Đêm sắp buông một màn thăm thẳm

Sương trập trùng trút lạnh bờ vai





Đò ơi

Đò ơi,

Khàn giọng trôi bên lòng não nề

Ai có nghe tiếng ai gọi đò...



Đò ơi

Đò ơi,

Ơi đò....





15-11-2003

Hoàng Yến



Gửi người

Người tình ơi!

Yêu là nỗi đau rụng rời xương thịt

Là cơn say tan biến cả đất trời

Là lên cao, cao mãi chốn chơi vơi

Là xuống thấp, nơi tận cùng tuyệt vọng.



Là hồn ta cứ bay trong gió lộng

Phơi mình cho nắng cả với mưa giông

Là đỏ cháy trong tim từng giọt máu hồng

Hong ấm lại tim ai đang giá lạnh.



Là con đường đầy chông gai bất hạnh

Chỉ một niềm tin cứu vớt cả xác thân

Một đời ta chỉ có được một lần

Trời thương nhớ gói trong vần thơ mỏng.





16.11.2003

Hoàng Yến

GHEN

Hoàng hôn nhấn chiều một trời đay nghiến

Ráng hờn ghen cắn khuyết miếng trăng gầy

Gió tuột tay để nắng chạy vào mây

Lá rải đầy đường dấu hoài nghi nhức nhối



Ta giấu lòng ta vào đêm tối

Đau triền miên cho sánh với ngất ngây

Ôi bàn tay còn hơi ấm vương đây

Ai vội thay bằng một bàn tay khác



Ghen khuấy đảo cho hồn tan tác

Nhạc tình yêu vang những nốt dối gian

Thắt lòng nghe tim gõ nhịp khóc than

Sâu mãi sâu tàn mấy canh não thảm.



5-11-2004

Hoàng Yến

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2006

Lời kết

Máu cạn hết, thơ tạ tàn, chữ bấy

Thân xác chết rồi, hồn lơ lửng trên mây

Trong ngất ngư hy vọng vẫn tràn đầy

Hồn vội vàng dõi theo người yêu dấu



Mải miết kiếm tìm với nhớ thương đau đáu

Trời đất, đây rồi người ta không tiếc máu xương

Bên thềm xưa, hoa nắng vẫn còn vương

Người ngồi đó cạnh một người gái khác



Hồn ta bị cứa ngang bằng dao sắc

Ta chết rồi còn chết nữa hay sao?

Ta thả xuống thơ bao nhiêu giọt máu đào

Giờ nhận lại sao nhiều chua chát quá



Hồn hãi hùng vụt bay đi vội vã

Khẽ động cây ngàn lá lã chã rơi

Ngọn gió buốt tim chạm nhẹ cánh tay người

Người run rẩy nép vào lòng cô gái.





20-10-2003

Hoàng Yến

Thơ cho anh




Em mài tim em thành thỏi mực

Thơ viết lên rào rạt thắm sóng yêu

Sóng tầng tầng lớp lớp vẫn chưa nhiều

Em mài nữa để em còn viết nữa



Đây là đau những mạch hồng tan vỡ

Nhiệt huyết dâng về một phía bờ anh

Đây là niềm mong ước chân thành

Giữa lạnh lẽo thèm được anh ấp ủ



Em mài suốt những đêm không ngủ

Mỗi lời thơ là mỗi giọt khát khao

Nhớ thương bào cho tim mãi phun trào

Cháy vần thơ mực hồng đào em thắp.





20-10-2003

Hoàng Yến




Lời yêu

Thương nhớ ơi, hãy trói người ta yêu!

Bằng đắng cay, mặn nồng, bằng chất chồng đau se thắt

Bằng một chiều thu tơ trời buông dìu dặt

Buồn vương theo nốt nhạc bâng khuâng



Trói tim ai bằng dịu ngọt lâng lâng

Của tay mềm, mắt say, tóc huyền, môi ấm

Của kiếp trước nguyệt tơ xe dở dang chỉ thắm

Nên kiếp này ta cứ đắm vào nhau



Trói lòng ai vượt sóng gió bể dâu

Sánh bước bên nhau trên con đường gập ghềnh khúc khuỷu

Gian khổ nhọc nhằn đôi thân ta cùng chịu

Tình yêu trọn đời níu xiết mảnh hồn đau.





18-10-2003

Hoàng Yến

Cánh đồng trăng

Bên nhau mình đi thăm thẳm đêm

Theo lối trăng dạo gót êm đềm

Mỗi bước trôi gạn lòng anh trong lại

Dịu dàng trăng tỏa sáng dịu dàng em.



Có những đêm buồn day dứt tìm quên

Trăng úp mặt xuống lòng hồ than thở

Lắng lại rồi nỗi cô đơn, lo sợ

Dựa vào Anh, trăng tỏa ánh trong ngần.



Đêm ân cần che chở bước tình nhân

Em níu ánh trăng ép vào lòng Anh nhé,

Rồi mai đây, đời bắt mình rơi lệ

Trăng lòng sẽ mang lại bình yên.



Ôi, cánh đồng trăng đang trải rộng vô biên...



3-01-2003

Hoàng Yến

Này anh hỡi

Này anh hỡi có nghe em gọi

Tiếng yêu thương nhức nhối suốt canh trường

Cơn nhớ cồn cào buốt giá đến tận xương

Hồn vật vã đợi ánh dương rọi tới



Anh có thấy một luồng sinh khí mới

Từ phương em chới với cập bờ anh

Trong thẳm sâu cõi nhậy cảm mong manh

Anh có nghe chuông tình yêu rung tiếng



Này anh hỡi có thấy lòng lưu luyến

Mỗi phút giây mắt gặp mắt giao thoa

Nắng ghé tìm hôn khe khẽ nhụy hoa

Suối mật ngọt tụ về ôm bầu quả.



Này anh hỡi, lặng mà nghe rất lạ

Trong tình yêu một thế giới sinh sôi

Những bé em vui hát dưới bầu trời

Trái đất xoay điệu tuyệt vời say đắm.




30-9-2003

Hoàng Yến

CÔ ĐƠN

Tôi thầm thì một mình lời khe khẽ

"Chẳng có ai đâu đang đợi ta về."

Con đường dài theo mỗi bước lê thê

Gió thờ thẫn kéo mình trên cỏ rối





Tôi gọi tên một người trong đêm tối

Người đã từng âu yếm vỗ về tôi

Đã cho tôi chút hạnh phúc trong đời

Người ở đâu, sao phút này không lên tiếng





Cơn đau tình ào vào lòng tê điếng

"Có ai không? Cho ta trút niềm riêng

Hãy đến cùng ta ma quỷ hay thần tiên

Ai cũng được, một mình, ta buồn lắm!"





"Đã có lúc lòng rộn ràng say đắm

Sao bây giờ hoang vắng tựa non cao

Đã có lúc tình như ngọn sóng trào

Sao giờ trơ những đáy sâu cạn kiệt?"





Tôi biết làm gì với tấm thân mỏi mệt

Cuộc đời ơi, sao cứ bắt tôi đi

Cực nhọc kiếm tìm nào có thấy chi

Giữa cô độc nghe hồn đang dần chết.





29-9-2003

Hoàng Yến



Ghen

Nắng mơn man

đám mây hồng

Hoa vời gọi bướm

cho lòng ta ghen

Đau tình vừa ngấm

đòi phen

Bao lần mà vẫn

chẳng quen nỗi này

Trời sao không đổ

mưa dày

Cho tan tác nắng

cho rầy rạc hoa

Lòng ta

thiêu đốt tim ta

Nước đâu đem dập

lửa ba bốn tầng

Giấu vào đêm

mắt thâm quầng

Tình trơ ra

với

một

vầng

trăng ghen.





27-9-2003

Hoàng Yến

Trở về

Bây giờ anh đang bên người ấy

Buồn tôi nhiều lần quá đong đầy

Lần này xin uống cạn

Tôi khép lại một niềm yêu vô hạn

Cho trái tim trở về bé nhỏ như xưa





Trời nắng hanh hao, chẳng chút mưa

Không có lý gì để tôi rơi nước mắt

Con đường cùng anh đi giờ đã khác

Có ai bắt ta phải giống ngày xưa





Tôi nhìn những cô gái được đón đưa

Và những chàng trai ân cần âu yếm

Tình yêu sáng trong không cần giấu diếm

Chỉ có mình tôi lặng lẽ xóa nhớ thương





Giữa hai ta là một con đường

Tôi và anh hai đầu xa cách

Chờ đợi mãi một chuyến xe định mệnh

Trái tim tôi mỗi lúc một mỏi mòn





Thôi chúng ta mãi xa cách là hơn

Trời vẫn thế nắng mưa rồi mưa nắng

Ta đã tặng nhau chút tình sâu nặng

Phút giã từ xin để lại mảnh hồn đau.





Trả lại cõi lòng thanh thản cho nhau...





26-9-2003

Hoàng Yến