Thứ Ba, 5 tháng 9, 2006

Viet cho con trai

   Bai nay me viet cho con tu hoi thang 6 nam 2004, hom nay nhan dip con khai giang nam hoc moi, me tim lai in ra cho con doc, chuc con trai co mot nam hoc moi vui ve va bo ich.


 


ĐI HỌC





   Nghỉ hè rồi sướng lắm phải không con? Rồi lại sắp được đi chơi một chuyến sang Bắc Kinh nữa, mẹ nghe mà phát thèm. Cái cặp sách sẽ được xếp vào một góc và cái vai con thì được nghỉ ngơi thư dãn. Mẹ nhớ lại hồi con đi học lớp một, có người bạn mẹ hỏi con: "Cháu đi học để làm gì?" , mẹ không hy vọng con sẽ trả lời học để sau này cháu làm bác sỹ hay kỹ sư gì, vì mẹ biết cái tính con, cho dù ai đó có dạy con nói thế thì con cũng không trả lời vẹt như vậy, con có nhớ con đã nói thế nào không? Con bảo: "Cháu đi học cho nó vui, ra lớp còn có bạn chơi, ở nhà toàn người lớn, chán." Bác ấy cứ cười mãi, mẹ thì chả biết nói gì nhưng cũng lo cho con. Vì chuyện học cũng nhọc nhằn lắm, rồi con thấy đấy.



   Suốt năm lớp một mẹ phải soạn sách cho con mỗi khi đến lớp vì nhiều môn quá, mỗi môn lại phải mang mấy sách giáo khoa và mấy vở con không nhớ hết được, sang kỳ đầu lớp hai mẹ vẫn phải cùng con soạn sách, cái cặp sách trên vai con nặng trĩu. Mẹ định đeo hộ con nhưng bố bảo để con tự lực, đứa trẻ nào cũng phải vậy. Mẹ thấy thương con lắm nhưng biết làm thế nào được. Mỗi buổi học xong con vác cặp xuống sân trường đợi mẹ đến đón, nặng quá con ngả cặp xuống gốc cây chạy chơi cùng các bạn, chắc trong lúc chơi con luôn phải ngoái nhìn để ý cặp của mình. Thế mà cũng có lần ai đó lấy mất của con. Lúc mẹ đón con cứ thẫn thờ chạy ra chạy vô mãi. Mẹ nhớ cái lần ấy lắm. Còn cái lần con bị bạn nào đó xô ngã u một cục trên trán như quả ổi thì mẹ nhìn thấy con là khóc ầm lên không sao ngừng được, bác bảo vệ phải ra khuyên nhủ mãi. Con thì cứ giật tay mẹ. Đi học cũng nhiều gian nan con nhỉ.



   Mất cặp rồi hai mẹ con lại phải đi cửa hàng sắm lại toàn bộ. Mẹ cố gắng không cằn nhằn gì con vì sợ bố lại đánh thêm. Rồi cũng qua cái đận ấy, con có vẻ cẩn thận giữ gìn hơn cái cặp. Có lần sau khi mẹ soạn sách cho con, con lén đút truyện Đoremon và socola thêm vào, mẹ hy vọng con chỉ đọc nó trong giờ ra chơi, nhưng sợ hy vọng của mình quá mong manh nên mẹ lén lôi Đoremon ra chỉ giữ lại socola để con chăm chú việc học.



   Ở lớp hai, con đã thấy khá mệt với chuyện học đúng không? Cho nên thỉnh thoảng con thèm những ngày nghỉ, hai mẹ con đi chơi loanh quanh. Ngày đi học thì hôm nào cũng phải chuẩn bị bài, kèm con học có bao nhiêu là chuyện buồn cười, con còn nhớ bài thơ "Con tôi đi học" mẹ viết cho con không? Ông nội đọc khen hay bảo mẹ nên gửi đăng báo, mẹ chỉ nghĩ gửi cho vui lên báo Văn Nghệ thế mà họ đăng. Hai mẹ con đi mua báo về mọi người đọc cứ buồn cười mãi, vì chuyện thực thế nào mẹ viết y như vậy, bài thơ ấy thế này:



Con tôi đi học



Con tôi hàng ngày cõng cặp trên lưng

Sáu sách giáo khoa và tám vở mỗi ngày

Lưng còng xuống như dấu hỏi thơ ngây

Thế đã đủ cho con chưa mẹ nhỉ?



Nó học lớp hai thằng con trai bé bỏng

Ngồi toát mồ hôi với môn tập làm văn

Em hãy đặt câu với từ : mộc mạc

Mẹ ơi, mộc mạc nghĩa là chi?



Sách giải thích là đơn sơ giản dị

Vậy đơn sơ giản dị nghĩa là gì?

Ôi thằng con với cái lưng đeo nặng

Ngại đi học và sợ đi thi



Thôi đừng lo lắng nữa con ơi

Đến lớp rất vui rộn tiếng cười

Xin cô giáo hãy cho con tôi niềm vui đơn sơ giản dị:

Đi học là hạnh phúc nhất trên đời!





   Quả là hôm ấy mẹ đã phải giải thích mãi cái từ ấy cho con, con còn nhớ mẹ mang mảnh gỗ còn thô ra so sánh với cái mặt bàn gỗ đánh vec ni bóng lộn, cái này thì trông mộc mạc, cái này không thể nói là mộc mạc. Cuối cùng thì chắc con cũng mang máng một khái niệm. Có một chi tiết mà mẹ buồn cười quá nhưng không thể đưa vào bài thơ ấy là sau khi giải thích mẹ để con tự đặt câu. Khi con đi ngủ rồi mẹ lén giở ra đọc cái câu con viết: " Mẹ em có khuôn mặt mộc mạc." Mẹ cười ngất, có lẽ tại mẹ chẳng bao giờ trang điểm nên con viết vậy?!! Bài ấy con được có 6 điểm nhưng mẹ không phàn nàn gì. Ở tuổi con hiểu từ ấy thế là ổn rồi.




13-6-2004


HY


 

8 nhận xét:

Vied bi nói...

Người Mẹ nào cũng lo toan cho con cái chu toàn cả H.Y ạ. Thế là cu cậu sẽ tiếp tục học ở bên ấy à?

HY nói...

Vang, vi em con hoc chua xong. Cu cau cung ko muon xa me.

Vied bi nói...

Theo mẹ là đúng rồi! Mong cu cậu học tốt. :)

HY nói...

Dung vay em Bien a., thuong con lam...

HY nói...

Cam on bac a. :)

Haimen nói...

chị Yến viết cho con trai hay quá, ưự nhiên làm em xúc động, hồi em bé mẹ em cũng viết nhật ký cho em, cứ vài câu lại thấy "mẹ xót con quá" với "mẹ yêu con", rồi còn cái màn mẹ thấy con chờ mẹ ở cổng trường hôm ấy mẹ đón trễ, còn có mình con ở cổng khi mẹ đến thấy mẹ, con chưa òa khóc thì mẹ đã òa khóc rồi, người mẹ nào cũng yêu con quá chị Y ha!

zim nói...

Em đọc bài này thấy xúc động quá. Bé Jiang nhà em sang năm cũng vào lớp 1 rồi. Hôm nọ nó đi khai giảng xong rồi qua cty em chào, mang theo một quả bóng bay với cờ tổ quốc, nó khoe hôm nay được múa trên sân khấu khai giảng. Ngày xưa, mỗi khi đến dịp tựu trường, cũng thấy rất vui vì gặp lại bạn bè rồi đến lễ bế giảng năm nào cũng khóc rưng rức vì các thầy cô đọc thư tạm biệt các anh, chị lớp trước.
Nhưng mà giờ già rồi, tự dưng nghĩ tới chuyện học kinh hoàng quá, hì hì, vừa rồi em được học bổng qua Đức mà em từ chối thẳng cánh, cứ nghĩ phải đi thi, lại thấy toát mồ hôi :D

HY nói...

Bài trên là một đoạn trong thư mình viết cho thằng cu hồi tháng 6 năm 2004 khi ấy nó đang ở VN, đến tháng 10-2004 thì nó sang đây học lớp 3, khi đi học, nó mang cặp chỉ có hai ba cuốn sách rất nhẹ, vì mỗi đứa học sinh có một ngăn tủ ở lớp nên nó ko phải vác đi vác về nhiều sách. Mới đầu nó cũng vất vả về tiếng nhưng một thời gian ngắn sau thì cũng ok, rồi nó kêu bên này học dễ, sướng hơn ở VN...học ít chơi nhiều :)
Em Zim thật sáng suốt, chị bây giờ vẫn phải lọ mọ lo thi cử có khổ ko, thôi thì đành tìm niềm hạnh phúc trong nỗi khổ sở vậy :(