Thứ Tư, 13 tháng 9, 2006

Sự mệt mỏi

   Không muốn đổ lỗi lại cuộc sống đã gây ra mệt mỏi, đâu phải ai cũng mệt mỏi. Nhìn lũ trẻ chạy tung tăng, các cô cậu tin tin nhảy nhót loạn xạ trong tiếng nhạc rốc gầm gào chói tai, đành phải tự luận sự mệt mỏi là do mình. Có lúc cảm thấy rã rời trong từng tế bào, ở khắp các nơi trên cơ thể. Bải hoải bao trùm như chìm nghỉm xuống hố sâu mù mịt.

   Vẫn phải đi vì còn có những công việc trước mặt đang đợi. Đôi lúc lấy làm lạ là sao những ngày tháng còn thiếu thốn khổ sở thậm chí đói ăn của ngày xưa lại không thấy mệt nhiều như thế này. Và khi ấy mơ ước cũng giản dị, phòng nội trú vài đứa về quê mang sắn, khoai, bỏ ra luộc ăn với nhau tấm tắc khen ngon. Có thể đấy là niềm sung sướng của tuổi trẻ mà thượng đế ban cho mỗi người chỉ một lần thôi.

   Phải chăng mệt vì luôn vướng vào tâm trạng hoài cổ, phân thân ra làm hai, một cuốn theo những chi phối hiện tại, một luôn ngoái lại phía xa, ở đó còn gì mà lưu luyến nhiều vậy?

   Thèm một chốn yên tĩnh, thật yên tĩnh, có chăng tiếng động thì chỉ là tiếng gió, một tiếng gió nhẹ nhẹ, có khi lại xua tan được trĩu nặng trong lòng.

   Nghỉ ngơi trong yên tĩnh cho các tế bào hoàn hồn trở lại, ý nghĩ sắp đặt lại thứ tự ngăn nắp. Và hai thân sẽ hoà làm một để đừng cản trở nhau trong khi cùng bước về một phía nào đấy của ngày mai.

   Để rồi lại thích câu : "Mọi điều thuộc về con người đều không xa lạ với tôi" và coi sự mệt mỏi cũng là điều tất yếu.

   Tôi mệt mỏi tức là tôi tồn tại. Nào tiếp tục chiến đấu, cho những gì mình đã chọn, đã yêu, đã khổ đau. Cho hiện tại trước mặt.

   Dù mệt mỏi.




26-11-2004


HY

Không có nhận xét nào: