Vào khoảnh khắc ánh hoàng hôn xiên vào khung cửa
hắt mảng tường chút nắng quái vàng vọt
Tôi chợt rùng mình về sự mất mát đã xảy ra
Một ngày đã qua
Một mùa xuân sắp qua
Một đời người sẽ qua?
Có bóng người lướt ngang ô cửa
Người đã cùng tôi chia sẻ bao ngày
Giờ đi không trở lại.
Phải chăng tôi cũng mất
Những ấm áp người mang đến lòng tôi?
Gió dật dờ tấm rèm
Mắt tôi níu vào đốm nhoè trên tường đang dần sẫm lại.
Bóng tối trùm lên,
che lấp chỗ tôi ngồi.
22-2-2005
Hoàng Yến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét