Bài này viết từ hồi còn là sinh viên đại học, bây giờ đọc lại thấy ngộ quá ;)
Cứ mặn mà nhung nhớ lắm mà chi
Em mãi đợi còn anh thì không tới
Phượng đỏ lạc loài giữa khung trời chới với
Thương tiếng ve gào gọi giữa trưa buồn
Hơn một lần ngồi khóc với mưa tuôn
Mưa xối xả cho nắng nồng nàn nắng
Gió cuốn giận hờn về cuối trời xa vắng
Em ngồi một mình, trang giấy trắng mênh mông.
Vùi dập hoài mà cứ cháy như không
Ngùn ngụt thi với nắng hè ngạo nghễ
Em cứ cháy còn anh thì cứ thế
Không lẽ bắt tình yêu dìm xuống dòng sông.
Hay với em anh là mùa đông
Lửa nồng ấm không tan đi băng giá
Em cứ cháy cho đến khi gục ngã
Mãi mãi xa rồi anh có nhớ hè không ?
Hoàng Yến
1991
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét