Một mái nhà êm ôm nhẹ bóng hình em
Kéo em rời xa bao cực hình số phận
Đỡ bước chân em cuối chặng đường uất hận
Đơn độc mù lòa khao khát kiếm yêu thương.
Cơn khát nhọc nhằn được bố thí mấy giọt sương
Em liếm láp trong đớn đau quằn quại
Sa mạc khô cằn cho hồn em bải hoải
Trái tim lịm dần trong nỗi khát triền miên
Bên giấc mê tuyệt vọng của người điên
Em gào thét xé tan đời bất lực
Cố sức vẫy vùng hòng thoát cơn đau tức
Ước được tan vào vô vọng đêm đen
Một mình em, vẫn chỉ một mình em
Lang bạt trong đêm níu tay vào ngọn gió
Đu đưa đôi chân trần làm máu rơi trên cỏ
Ve vuốt ánh trăng cũng đơn độc như mình
Em gọi mời trăng vẫn cứ lặng thinh
Rọi sáng lạnh lùng cho lòng em muốn khóc
Trăng có đau trong đêm đen chết chóc
Mà em đau trong nỗi nhọc kiếm tìm
Đơn độc ghê người hổn hển tiếng con tim
Hồn tơi tả rơi rụng vào trong gió
Em có chết đến ngàn lần vẫn sợ
Nỗi trơ trọi này ám ảnh mãi hồn ma...
Cơn ác mộng kinh hoàng giờ đã rời xa
Em trở lại là em trong tay anh êm ả
Ánh mắt anh đã cho em tất cả
Từng đợt sóng yêu thương xô ướt đẫm nỗi khát em
Đáy mắt anh rợp bóng mái nhà êm
Che chở ấp iu ru em vào giấc ngủ
Đu đưa những ước mơ tuổi thơ kết nụ
Bao phủ tim em bằng cơn lũ tình yêu
Hãy nhìn em! Nhìn nữa hỡi anh yêu!
Em muốn đắm chìm trong yêu thương mãi mãi...
(Midnight, Dec. 3nd, 2002)
Hoàng Yến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét