Giữa tuyết nhợt nhạt
ngây dại
lạnh lẽo
trắng,
Nếu cho tôi nghĩ đến màu yêu
Thì đó phải là vệt loang ấm
nóng
thắm
đỏ.
Như dấu máu
con thú bị thương lê trên tuyết.
Vệt son vai áo sơ mi
là thẳng nếp.
Đám cháy hồng
rực
khô cỏ thảo nguyên.
Như giấc mơ một người điên
Tất cả
chìm sắc đỏ.
13-2-2005
Hoàng Yến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét