Khi nghĩ về điều ngọt ngào nhất trên đời
Bao giờ hình ảnh đó cũng hiện ra
Bên bếp lửa cùng anh, một ngôi nhà giản dị
Tay trong tay, chẳng cần nói bằng lời.
Em thả vào anh từng rung động
Mỗi ngày bắt đầu bằng một nụ hôn
Đêm có anh không sợ cơn ác mộng
Không buồn rầu thao thức nỗi cô đơn...
Em chợt thốt trên con đường phủ tuyết:
Gắng lòng chờ em nhé! Người thương ơi!
Hai con đường, và hai ta cùng bước,
Cho dù ngọt ngào kia còn ở xa vời.
HY
9-2-2004
2 nhận xét:
Chị ơi, bài thơ này và "Nhớ", "Nắng quê hương" sao em đồng cảm quá chừng!
Chắc vì Oshin cũng có thời gian xa nhà giống chị đấy.
Đăng nhận xét