Vân gửi cho Yến đoạn trích này tối nay
"Ngày còn nhỏ cha tôi thường đọc cho tôi nghe tác phẩm Hai cái vô cùng tận của Pascan - nội dung nó tôi không còn nhớ rõ. Nay tâm trí bỗng sáng bừng ngọn lửa - Phải chăng hai cái vô cùng tận đó là Vũ trụ và Tâm linh con người.
Mẹ tôi thì kể để răn tôi: Một lần thánh Augustine đi dọc biển khơi, trông thấy một em bé vừa khóc vừa dùng một chiếc vỏ ốc mong tát cạn nước biển khơi. Hỏi:sao cháu dại thế - Trả lời: Chẳng hơn gì việc ông đang làm. Nói xong cất cánh bay về trời, thánh Augustine tỉnh ngộ.
Nhưng các nhà thơ thì suốt đời không thích tỉnh ngộ. Họ muốn dùng sức mạnh có hạn là lý trí của mình để bắc chiếc cầu nối liền hai bờ sâu thẳm kia, họ muốn dùng đôi cánh yếu ớt là trái tim mình để bay từ chân trời này sang chân trời nọ. Đến đích hay không nào có hề chi, Cái hay nhất là họ đã tạo cho mình được một thế giới riêng, một tâm linh riêng, một vũ trụ riêng.
Chúa phán : ngươi là cát bụi, sẽ có ngày trở về với cát bụi. Nhưng Chúa ơi, sao Người lại lại thổi vào hạt bụi bé bỏng kia một linh hồn để suốt đời nó mơ mình trở thành vũ trụ."
(Nhà toán học-nhà thơ Lê Quốc Hán)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét