Máu cạn hết, thơ tạ tàn, chữ bấy
Thân xác chết rồi, hồn lơ lửng trên mây
Trong ngất ngư hy vọng vẫn tràn đầy
Hồn vội vàng dõi theo người yêu dấu
Mải miết kiếm tìm với nhớ thương đau đáu
Trời đất, đây rồi người ta không tiếc máu xương
Bên thềm xưa, hoa nắng vẫn còn vương
Người ngồi đó cạnh một người gái khác
Hồn ta bị cứa ngang bằng dao sắc
Ta chết rồi còn chết nữa hay sao?
Ta thả xuống thơ bao nhiêu giọt máu đào
Giờ nhận lại sao nhiều chua chát quá
Hồn hãi hùng vụt bay đi vội vã
Khẽ động cây ngàn lá lã chã rơi
Ngọn gió buốt tim chạm nhẹ cánh tay người
Người run rẩy nép vào lòng cô gái.
20-10-2003
Hoàng Yến
1 nhận xét:
ĐAU
Lưỡi dao sắc lại len lén cắt
Máu lại rơi, ô kìa, máu lại rơi
Tan tác rụng rời tâm sắc cuối cuộc chơi
Thu dọn mãi mảnh thương đau không hết
Mệt đến nỗi muốn nghỉ như là chết
Sợi dây nào kéo ta đến thềm yên
Chấm dứt hộ ta đau đớn triền miên
Chút ngọt ngào đắt bằng ngàn cay đắng
Chẳng còn thiết dẫu là thua hay thắng
Dù thua hay thắng cũng trắng tay
Nhẹ buông mình như cánh hạc chân mây
Hồn khe khẽ dạt phiêu vào trong nắng.
29-3-2004
Hoàng Yến
Đăng nhận xét