Hoàng Yến
I.
Chuyện bắt đầu từ một lớp học về mạng, khi cô giáo hướng dẫn thực hành yêu cầu các học viên thực hành gửi tin nhắn cho nhau, cô đã lấy nick của Mai làm ví dụ để gửi lời nhắn "Chúc bạn học tốt!", đơn giản chỉ vì Mai ngồi bàn đầu. Sau khi nick name của Mai xuất hiện trên màn hình lớn, cô nhận được nhiều tin nhắn từ các học viên cùng tham gia thực hành. Mai tìm chọn một lời nhắn vui vui để trả lời, sau đó cô vô tình liếc sang màn hình bên cạnh và chợt thấy lời nhắn của mình hiện ra, hoá ra cái đích ngay cạnh. Đầu tiên là: "Chào bạn, rất vui nếu được trò chuyện cùng bạn!". "Vâng. Chào bạn, chúng ta có thể trò chuyện được đấy!". "Tuyệt, ngoài công việc ra, bạn thích làm gì?"
"Đọc sách, nghe nhạc". "Bạn thích đọc sách gì?". "Văn học"
"Bạn sống bằng nội tâm nhiều thì phải?". " Cũng có thể"....
Khi cô giáo chuyển sang hướng dẫn thực hành mục khác, câu chuyện giữa hai người vẫn tiếp tục.
"Trong khi nói chuyện với ai đó, bạn thích hỏi hay trả lời?" Mai thật thà: "Trả lời, tôi thường chẳng biết hỏi gì, nhất là với một người chưa quen." "Vậy thì tốt, tôi thích hỏi, bắt đầu từ thời tiết nhé, bạn thích mùa nào nhất?", "Mùa thu", "Cái gì trong mùa thu hấp dẫn bạn?", "Đất trời êm ả, mưa nắng nhẹ nhàng.", "Việc gì bạn thích làm nhất trong mùa thu? ", "Nhìn lá rụng.", "Ồ, quá nhàn rỗi và ngốc nghếch!" Mai giật mình, cô không ngờ mình lại trả lời thật lòng như vậy và người kia lại chủ động và nhanh chóng có một vẻ bỡn cợt thế. Cô vốn là một người kín đáo, lần đầu tham gia cái trò chat này, cô thấy cũng hay hay. Nhưng có lẽ cần cảnh giác hơn, cô nghĩ vậy và tìm cách trả đũa, cùng lúc ấy có một học viên trong lớp nghịch ngợm gửi cho cả lớp một câu chuyện tiếu lâm ngắn, Mai đọc và bật cười thành tiếng, cô có cảm giác người bên cạnh quay sang nhìn cô một lúc, cô cố chăm chú nhìn vào màn hình, không ngước sang.
"Hắn" lại tiếp tục "Nếu bạn yêu ai đó, vào mùa thu, bạn sẽ làm gì?", "Sẽ tặng người ấy chiếc lá cuối cùng của mùa thu." Ý định trả đũa chưa thực hiện được, Mai vẫn tiếp tục sự "thành khẩn" của mình và không hiểu câu hỏi sắp tới sẽ là gì. Cô thấy thinh thích trả lời những câu hỏi như vậy. "Cho tôi xem chiếc lá ấy đi!" "Không được!" , "Thì thôi vậy, địa chỉ E-mail của tôi trùng với nick name này, mail cho tôi nhé!"
Đấy là lời nhắn lúc buổi học kết thúc, Mai vẫn quyết định không nhìn sang bên cạnh, sau này, cô thường ân hận vì đã làm như vậy còn lúc ấy cô cố tỏ ra không cần quan tâm đến người vừa "thực hành" với mình. Chỉ là một trò chơi, Mai tự nhủ. Cô gấp sách cất vào cặp và đứng lên, hình như "hắn" đang quay sang muốn nói gì với cô, cô đứng lên, tránh cái nhìn của hắn, bước nhanh ra cửa lớp.
II.
Sau giờ làm việc, Mai vội vào quán Internet check mail. Không có gì ngoài những thư quảng cáo, hôm sau, hôm sau nữa cũng vậy. Một tuần sau cũng không có, cô hiểu mình đang chờ thư người ấy. Nick name của cô cũng trùng với địa chỉ hộp thư, người ấy chắc chắn biết, nếu muốn, có thể gửi cho cô, cô muốn nhận thư trước sau đó mới trả lời, vậy mà...
Cô tự trách mình thật hão huyền, chẳng có gì mà phải để tâm nhiều thế.
Lớp học kéo dài có ba ngày, ai cũng tranh thủ đến sớm để ngồi trước, vào giờ là chúi đầu chúi mũi vào sách và máy. Đến buổi thực tập cuối cũng có vài người trao đổi địa chỉ, bình thường như bao lớp học ngắn ngày khác.
Cô không dám nghĩ là mình đã nuối tiếc cuộc trò chuyện dang dở kia nhưng cô hơi tiếc đã không nhìn kỹ người cùng trò chuyện.Hai ngày tiếp theo không có thư, một tuần sau cũng không thấy gì, cô nghĩ, mình gửi mail hỏi thăm trước cũng được có sao đâu nhỉ. Có thêm một người bạn tốt cũng hay chứ.
Và cô viết "Chào bạn, bạn có khoẻ không?"
Ngay hôm sau cô có mail trả lời:
"Vui quá khi nhận được thư bạn, như vậy là bạn đã không quên mình cho dù bạn hoặc là nhút nhát hoặc là thờ ơ với mình đến nỗi không thèm nhìn mình bằng một nửa con mắt. Cảm ơn câu hỏi đầu tiên mà bạn dành cho mình, mình khoẻ như một con voi, mình biết bạn chỉ thích trả lời thôi nhưng giá mà bạn hỏi mình vài câu, đại loại như: "Có gia đình chưa?", "Đã yêu bao nhiêu lần?", "Thích một người con gái như thế nào?" thì mình sẽ lấy làm hạnh phúc lắm. Nhưng có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ hỏi thế đâu, thế thì chúng ta sẽ chơi trò này nhé, tôi và bạn sẽ cùng thử đoán về nhau xem sao. Nào, tôi thử làm thầy bói một phen nhé: bạn chưa có chồng, sống hơi mơ mộng, có một mối tình đầu với anh bạn cùng lớp phổ thông nhưng tình cảm đó không kéo dài lâu do sự thay đổi phía anh kia. Bạn là người thật thà, hay khoan dung với mọi người xung quanh. Trong cuộc sống, bạn là người giản dị, không quan tâm nhiều đến hình thức.
Về bạn tạm thời như thế đã, thế bạn hiểu gì về tôi nói thử xem nào? Cho bạn một thông tin nhé: tôi đã nhìn được ngày tháng năm sinh của bạn ở danh sách lớp, theo đó thì tôi hơn bạn 3 tuổi. Mong thư bạn. Diên"
Lâu lắm Mai mới có một niềm vui như hôm ấy, vẫn cái giọng thích đùa cợt, cô nghĩ, nhưng có một sự quan tâm ấm áp trong đó, hay đó chỉ là sự ấm áp do cô tưởng tượng ra? Chỉ biết là cô cảm thấy rất vui khi đáp lại dòng thư ngắn ngủi của mình là một lá thư dài. Cô nghĩ và viết trả lời luôn trong ngày.
Mai viết: "Chào bạn Diên, một thày bói như bạn chắc ít khi ế khách, tôi thì chưa làm thầy bói bao giờ và cũng cảm thấy khó khi phán đoán về bạn, nhưng những điều mà bạn nói về tôi cũng giúp tôi hiểu đôi chút về bạn, bạn là một người hay đùa cợt, và thẳng thắn, có thể bạn chưa có gia đình, tình yêu đầu của bạn là một người bạn gái cùng học phổ thông, cũng phải thấy rằng đa số trong chúng ta đều có một chút tình cảm thơ mộng khi đi học, với tôi cũng vậy, có thể đấy chưa phải là tình yêu nhưng vị ngọt của nó không mấy ai quên được. Theo đề nghị trong trò chơi của bạn, tôi xin đoán liều như vậy. Thân mến, Mai"
Cô đoán hay là cô thầm ước là người ấy "chưa có gì", cô không hiểu nổi tại sao mình lại lo ngại không dám hỏi thẳng như Diên đề nghị, cô thấy hồi hộp, lo lắng cho lời đoán của mình. Trước đây cô có quý mến một bạn trai cùng lớp thật, cậu kia cũng rất quý cô nhưng chỉ thế thôi, hình như đó không phải là tình yêu. Cô chợt giật mình, một người, không rõ mặt, gần như chưa hề quen sao lại gieo vào lòng cô một mối bận tâm lớn như vậy?
Diên hơn Mai 3 tuổi, vậy là cô có thể gọi Diên bằng anh, nhưng cô chờ đợi anh sẽ thay đổi cách xưng hô chứ không phải cô.
Trời đang cuối thu, Mai vừa nhìn những quầng lá khô vởn lên theo mỗi cơn gió nhẹ vừa theo đuổi những ý nghĩ về người bạn mới. Giá mà hôm ấy cô nói chuyện với Diên vài câu rồi chia tay để hiểu thêm về anh ấy, cô trách mình sao quá nhút nhát. Hình như Diên không ở Hà nội, anh là người tỉnh xa về học.
Hôm sau, Mai nhận được mail trả lời của Diên: "Mai quý mến, anh vui thực sự khi quen biết em, anh thấy em sống rất thật lòng, đó là điều đáng quý. Khi nói chuyện với em anh cảm thấy rất tin cậy và vui sướng. Anh mong sẽ thường xuyên nhận được mail của em. "Thầy bói" ơi, đoán sai mất rồi, anh đã có vợ và một chú nhóc 2 tuổi, vợ anh bằng tuổi em, bọn anh có cháu nhỏ nên cũng bận rộn vất vả, hai đứa lấy nhau bắt đầu từ tay trắng, bố mẹ hai bên đều là cán bộ hưu trí nghèo nên bọn anh phải cố gắng rất nhiều. Tuy vất vả nhưng vì hôn nhân dựa trên tình yêu nên bọn anh sống rất hạnh phúc. Mai ơi, chắc em còn mải học hành phấn đấu nên chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân. Theo anh, việc đó rất quan trọng và cần phải nghĩ tới đấy em ạ. Mong thư em. Anh, Diên"
Mai ngồi lặng người sau khi đọc thư.
III.
Mai quyết định không tiếp tục liên lạc với Diên nữa, một người đã có vợ con luôn làm cô cảm thấy e dè. Cô cũng hơi hẫng hụt, cái cách Diên chuyện trò với cô có sự nghịch ngợm của một chàng trai mới lớn, vậy mà...
Rồi công việc cuốn hút, một tuần sau, khi cô gần như không nghĩ đến chuyện đó nữa thì Mai lại nhận được mail của Diên:
"Mai có khoẻ không em? Sao không mail cho anh? Thấy anh có vợ là xách dép chạy rõ nhanh sao? Cho anh là một người bạn mail của Mai không được ư? Anh rất thích được nói chuyện với Mai. Có chuyện gì vui buồn kể cho anh nghe với, "mình là anh em, có chi đâu mà ngại ngần" phải không Mai? Có thể với kinh nghiệm của mình, anh sẽ giúp Mai chọn được một người bạn đời phù hợp, bù lại, anh sẽ rất thú vị có những giây phút trò chuyện cùng em. Thỉnh thoảng có buổi trưa nào rảnh rỗi mình chat cho vui Mai nhé! Rất mong tin Mai. Thân. Diên"
Mai đọc nhiều lần bức thư, cô suy nghĩ nhiều về Diên, Diên cần gì mà cứ phải trò chuyện với cô, cô có gì đặc biệt đâu, nếu có ý định tán tỉnh, lợi dụng cô tại sao lại thẳng thắn với cô như vậy, chắc là Diên chỉ coi cô như một người em gái chân thật thôi, vậy thì cô có thể chuyện trò với Diên được chứ nhỉ.
Mai vẫn đắn đo chưa muốn trả lời Diên, ba ngày sau, Mai lại nhận được mail Diên gửi.
"Mai ơi, em vẫn im lặng để suy nghĩ ư? Được rồi, em cứ nghĩ đi! Còn anh, anh thấy thật sung sướng vì từ nay có một nơi để mình có thể tâm sự mọi điều, một người có thể hiểu những điều sâu kín của mình sẽ làm cho lòng mình nhẹ nhõm biết bao...
Em sẽ hỏi tại sao anh lại muốn tâm sự với em mà không phải là ai khác. Mai ơi, em chẳng nhìn anh lấy một lần còn anh thì cứ ngắm nhìn em mãi sau khi đọc lời của em: "Thích ngắm nhìn lá vàng rơi vào mùa thu...". Anh hiểu đấy không phải là một lời nói đùa, đấy là những những rung cảm tận đáy lòng. Anh nhìn ánh mắt em đang chăm chú nhìn lên màn hình, sao anh thấy nó trong sáng hồn nhiên đến thế, một ánh mắt dịu dàng, hồn hậu dường như cuộc sống đua chen hối hả đang diễn ra hàng ngày không thể làm thay đổi cách nhìn ấy, niềm tin ấy...
Ngày xưa, khi còn bé, khoảng 7,8 tuổi, anh phải đi học trường làng ở xa nhà lắm cách 5, 6 quãng đồng rộng, đi mỏi chân. Nhiều hôm trưa nắng chang chang, đi học về vừa đói vừa mệt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, anh có cảm giác mình cứ phải đi giữa nắng mãi, chẳng bao giờ đến nơi cả. Thật may mắn là ở giữa quãng đường anh đi có một cây đa rất to, bốn người ôm không xuể. Cây đa toả bóng mát lắm, chim chóc kéo đến làm tổ hót ríu rít suốt ngày. Lần nào đi đến cây đa này, anh cũng dừng lại nghỉ, có hôm anh quăng cặp sách, gối đầu lên rễ đa ngắm lũ chim sâu loách choách trên vòm lá, mát quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết, tỉnh dậy trời đã ngả về chiều.
Mai ơi, thật may mắn khi anh tham gia cái lớp học về mạng ấy, vì thế mà anh có cơ hội gặp em, để anh hiểu trên chặng đường dài mệt mỏi anh đi vẫn còn có những bóng mát dịu dàng nâng bước...
Anh đã có vợ, anh không được phép "trồng cây si" trước em, thực tình anh cũng không muốn như vậy. Anh chỉ muốn dựa một chút vào cái tình người đẹp đẽ của em thôi. Đáng nhẽ anh phải chia sẻ tất cả hồn mình với vợ anh, trước đây anh cũng từng nghĩ thế, nhưng thực tế gia đình đã cho anh hiểu, có những điều vợ anh không hiểu hoặc không bao giờ muốn hiểu, muốn chấp nhận và không phải cái gì anh cũng dám nói với vợ mình.
Cuộc sống bọn anh còn vất vả, anh còn bố mẹ già cần giúp đỡ vì vậy anh thường xuyên muốn làm thêm việc để tăng thu nhập cho gia đình. Anh đã cố gắng hết sức mình...
Có một điều này đã làm anh thêm mệt mỏi trong việc mưu sinh, đó là hàng tháng đến ngày lĩnh lương, ngay khi đi làm về vợ anh đã ngước mắt nhìn anh chờ đợi.
Đấy là ánh mắt của một con thú bị thương, dai dẳng, khao khát, ánh mắt của một kẻ đòi nợ nhẫn nhục nhưng kiên quyết. Anh không chịu nổi lâu hơn, anh đưa ví cho vợ. Thường thì chuyện này chấm dứt rất nhanh khi lương anh còn đủ, cô ấy thường để lại một chút ít để anh tiêu vặt, nhưng có lúc anh có những việc phải chi trước đó cho gia đình anh mà không tiện nói với cô ấy thì bắt đầu có chuyện. Mắt cô ấy quắc lên, anh bắt đầu giải thích nhưng mọi lời giải thích đều vô nghĩa. Anh bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Cô ấy vẫn không dừng lại. Có thể cuộc sống bắt cô ấy phải như thế chăng? Anh thấy mệt mỏi như ngày xưa đi mãi giữa trời nắng chang chang..."
IV.
Mai đọc rất lâu bức thư dài của Diên, cô muốn trả lời ngay Diên nhưng cô lại sợ những lời mình cắt ngang dòng suy nghĩ của Diên, cô muốn để anh được tiếp tục tâm sự cho khuây khoả, cho anh nguôi đi những buồn bực, tâm hồn anh trở lại phơi phới, cô sẽ cùng anh trò chuyện, cô muốn dành cho anh thật nhiều niềm vui. Cô hiểu và tin anh, cô tin tưởng gần như chắc chắn rằng người đàn ông có tâm hồn đẹp như Diên sẽ không bao giờ làm điều gì xấu.
Một người dày dạn kinh nghiệm sẽ coi những lời tâm sự của Diên là điều bình thường, vợ chồng có những điều chưa hiểu nhau, những khúc mắc hàng ngày có gì đâu là lạ. Cãi nhau thậm chí đánh nhau rồi lại dàn xếp được với nhau ngay, chuyện tiền nong là đè tài muôn thủa. Người ta có thể kết luận ngay, Diên phải tìm cho mình bóng mát ngay trong gia đình chứ không phải bất kỳ nơi nào khác.
Nhưng vì Mai là một cô gái mơ mộng, giàu tình cảm và chưa có gia đình, cô chẳng hiểu gì mấy về những phức tạp trong đời sống vợ chồng, nỗi niềm của Diên gieo vào lòng cô sự cảm thông sâu sắc. Cô thương người đàn ông đã tin cậy cô, cô xót xa khi thấy người ấy bị đau, dù chỉ là chút xước nhẹ. Lòng thương người luôn có ở trong cô nhưng với trường hợp này, cô thấy mình phải làm điều gì đó thật đặc biệt, không thể chỉ là những lời chia sẻ thông thường...
Cô tin vào lời anh rằng cô và anh sẽ chẳng bao giờ gặp nhau, chính vì tin vào điều này mà cô cho là tình cảm của cô đối với anh sẽ hoàn toàn trong sáng, không chút bợn. Cô hạnh phúc khi thấy anh tâm sự với cô như một con chiên xưng tội trước Chúa của mình. Cô tưởng như đã chạm được vào chút yếu đuối hiếm hoi của một người đàn ông mạnh mẽ, cảm giác đó làm cho cô nghĩ mình có một thứ quyền lực đặc biệt về mặt tinh thần đối với Diên. Trên cái đà đó cô cứ tiếp tục huyễn hoặc mình theo thời gian.
Sau khi đọc một lá mail nữa của Diên, những lời tâm sự về cuộc đời, nỗi mệt mỏi trước nhịp sống bon chen, thực dụng, tính toán, những phút bế tắc trong suy nghĩ. Sự khao khát những gì đẹp đẽ, hoài ước trong tuổi thơ... Mai đã quyết định dành riêng cho Diên một thứ. Đó là tâm hồn cô.
Cô nghĩ tâm hồn cô đang tự do cô có quyền dành cho ai đó, Diên có vợ rồi, nhưng cái mà cô dành cho anh sẽ chỉ là một chỗ nghỉ của tinh thần anh thôi. Cô đã tự biện hộ cho mình. Một chút chia sẻ về tinh thần thôi rồi ai đi phận nấy.
Trong mail tiếp theo của Diên, anh nói đang bận rất nhiều việc, anh hỏi cô vài câu vắn tắt về sức khỏe, công việc, chuyện gia đình và điều quan trọng nhất là anh đã cho cô số điện thoại của anh.
Anh viết: "Lâu rồi anh không nhận được tin Mai, không biết có chuyện gì không? Anh luôn mong mọi điều tốt đẹp đến với em.
Thư cho anh nhé."
Mai lập tức nhớ được ngay số điện thoại của anh. Cô muốn nghe xem giọng nói của anh thế nào. Cô cố tự nhủ mình khoan hãy gọi, nhưng rồi cô đã không đợi thêm được.
Và cô rẽ vào bưu điện.
"A lô", Mai nghe thấy một tiếng nói trầm, ấm sau những tiếng tút dài, cô khẽ nói ngập ngừng "Làm ơn cho em gặp anh Diên" , "Vâng, tôi là Diên đây?" , "Em là Mai - cô ngừng lại lấy hơi - anh có khoẻ không ạ?", "Ồ, Mai à, vui quá! - Diên cười giòn giã - Anh vẫn khoẻ, còn em thế nào?", "Em vẫn bình thường", "Thỉnh thoảng mail cho anh nhé, à trưa nay em có rỗi không? mình chat được không?", "Vâng", "Bây giờ anh có việc phải đi, hẹn trưa nay 12h gặp lại trên Yahoo nhé!" ,"Vâng em chào anh!".
Cô nhìn đồng hồ, 8h kém 15, Mai đi vội đến cơ quan, cố gắng thu xếp công việc thật nhanh, 11h cô làm xong hết các báo cáo cần nộp trong ngày, cô cảm thấy rất vui, giọng của Diên vẫn như văng vẳng bên tai cô, chỉ những lời giao tiếp rất bình thường mà cô cảm thấy trong đó bao tình cảm ấm áp. Giọng Diên thật kỳ lạ, cô chưa nghe qua điện thoại một giọng đàn ông nào có sức hấp dẫn như vậy, chất giọng trầm mạnh mẽ nhưng lại có vẻ mềm mại, hài hước, diễu cợt. Và tiếng cười mới thật đặc biệt, lôi cuốn người khác vào niềm vui của mình.
11h20 cô vội vàng đi ăn trưa, 12h kém 10, cô đã vào cái quán Internet nhỏ gần cơ quan. Cô vừa gõ ID của mình vừa hồi hộp, anh vẫn chưa online, cô vào yahoo.com xem các bản tin của CNN về vụ khủng bố 11/9 và chờ đợi anh. 12h 5 phút, chưa thấy anh, anh có vẻ bận rộn với công việc của mình, cô rất thích những người luôn bận rộn với công việc. Cô ghé mắt nhìn sang xung quanh, rất nhiều cô cậu đang chat, họ say sưa gõ phím rào rào, một người cùng lúc chat với 5, 6 người khác. Đa số vào FPT chat, vài người đang gửi mail, chỉ có một cậu đeo kính cận vào mạng tìm tài liệu gì đó bằng tiếng Pháp, có hai ông bà tầm tuổi gần 60 đang gửi thư, chắc là cho con học ở nước ngoài.
12h 25, vẫn chẳng thấy Diên đâu, 12h 45 chẳng lẽ Diên hẹn với cô như vậy chỉ để đùa, cô bắt đầu thấy nghi ngờ Diên. Cô rất ít khi lỡ hẹn với ai, khi đã hứa điều gì, cô luôn cố gắng thực hiện, trong lòng cô vừa trách móc Diên vừa cố gắng bào chữa hộ anh, có thể anh bận một việc gì không thể dứt ra được. Cô vẫn online đợi, có thể anh sắp online.
Cô lang thang trên mạng, vào home.vnn.vn tìm đến trang thơ, cô đọc những bài thơ tình của Xuân Quỳnh. Thơ Xuân Quỳnh luôn chứa đựng một tình yêu tha thiết của một người đàn bà, tình yêu ấy vừa dâng hiến vừa đòi hỏi sự đáp lại, sâu sắc và day dứt.
1h 15 phút, chắc anh không vào nữa đâu cô thẫn thờ vì hết hy vọng và vì mệt mỏi, mọi khi cô thường ngủ trưa, cô thấy giận anh. Cô buồn bã ấn vào chữ Disconnect, đứng dậy trả tiền.
Cả buổi chiều cô cảm thấy trống rỗng trong lòng, hoá ra cô cũng chẳng phải là điều quan trọng lắm đối với Diên, cô là gì nhỉ, một cô gái cả tin và chịu khó nghe người khác giãi bầy, Diên có công việc bận rộn và gia đình chiếm hữu, cô thật là nhầm lẫn khi muốn dành điều gì đó cho anh, muốn anh dành điều gì đó cho mình. Cho dù chỉ là chút niềm vui tinh thần. Cô thấy cũng may là cô chưa tâm sự những gì thầm kín với anh. Trong lúc giận anh, cô suy nghĩ thực tế hơn, cô quyết định sẽ mail cho anh, đề nghị anh dừng chuyện thư từ giữa hai người, lúc này, cô cho điều đó là cần thiết, cô muốn không phải suy nghĩ về anh nữa.
Cô viết hơi chua chát: "Anh Diên ạ, "dựng lều ngàn dặm" bày tiệc rồi cũng có lúc tan, cuộc vui nào cũng có lúc tàn, chuyện trao đổi thư từ của chúng ta cũng sẽ có lúc dừng lại, em muốn anh đừng mail cho em nữa, nếu anh coi đây là một trò chơi thì em xin làm kẻ thua cuộc phải rút chạy. Chúc anh luôn hoàn thành tốt cả công việc của mình và hạnh phúc trong gia đình."
Cô có vẻ hả hê sau khi gửi mail đi, anh sẽ hiểu là anh không có ý nghĩa gì lắm đối với cô, cô cũng không phải là một cô bé ngốc nghếch.
Nhưng sao cô vẫn thấy trong lòng trống trải.
V.
Hai hôm sau cô mới nhận được mail của Diên: "Mai thân, hôm trước hẹn với em buổi trưa nhưng lúc sáng, thằng cu nhà anh bị ốm, sốt cao và đi ngoài, anh phải cùng vợ đưa con đi cấp cứu, đành thất hứa với em, không có số điện thoại của em nên anh không báo cho em luôn được, xin lỗi em nhé. Mấy hôm nay, cháu đỡ hơn nhưng vẫn phải nằm viện. Anh đã về quê đưa bà nội ra để trông cháu cùng với Thư, vợ anh. Anh bận một số việc nên vẫn phải đi làm.
Mai à, sao em nỡ vô tình vậy, em nghĩ đây là một cuộc chơi sao? Anh thì không nghĩ vậy, Nếu muốn chơi, anh sẽ chơi chỗ khác, trò chuyện với em, anh thấy khuây khoả trong lòng rất nhiều. Chúng ta là bạn của nhau không được sao Mai?"
Mai đọc thư, tự nhiên thấy rất lo lắng cho con trai Diên, cô vội vàng gọi điện cho Diên hỏi thăm, cô không biết nhiều lắm cách chăm sóc trẻ con nhưng cô cũng cố nhớ tất cả những gì cô được nghe từ các bà mẹ để nói cho Diên biết. Cậu con trai Diên trở thành một cái gì đó bé bỏng và rất thân thiết đối với Mai. Phải thú thật rằng Mai thấy mình có lỗi với con trai Diên. Ngày hôm ấy cô gọi cho Diên ba lần để hỏi thăm sức khoẻ Minh, tên cậu bé. Cuối cùng, Diên phải an ủi khi thấy cô quá lo lắng. Diên nói với Mai rằng mấy hôm vừa rồi Thư lo cuống cuồng cho con, nhiều lúc mất hết cả bình tĩnh, anh thì bình tĩnh hơn nhưng cũng lo lắng không kém.
Suốt mấy ngày sau đó, cô thường xuyên gọi cho Diên hỏi tin tức về Minh cho đến khi cậu bé ra viện.
Cái gia đình bé nhỏ của Diên đã trở nên thân thiết với Mai, cô quên mất ý định gạt Diên ra khỏi suy nghĩ của cô.Cô mail cho anh hỏi han anh nhiều điều về cái gia đình nhỏ của anh, những tính nết, thói quen, ý thích của Thư.Cô còn đề nghị Diên scan và gửi kèm mail cho cô một tấm ảnh gia đình anh. Cô khao khát tìm hiểu về cuộc sống của Diên.
Những ngày tiếp đó, Mai đều đều nhận được những thư của Diên, anh viết mỗi ngày một ngắn hơn, chủ yếu là hỏi xem cô có khoẻ không, công việc có tốt không, nhiều hơn thì hỏi cô dạo này có gì vui không, đã quyết định yêu ai chưa... Anh thôi không nói về sự mệt mỏi của anh, vợ chồng anh dạo này có vẻ hạnh phúc hơn, không thấy anh phàn nàn gì Thư cả. Công việc của anh thì luôn bận rộn, chẳng thu xếp được thời gian để chat với cô. Mai thấy một khoảng cách rõ rệt do anh tạo ra qua những bức thư, đúng là anh chỉ coi cô như một bóng râm thôi, người ta không ở mãi trong bóng râm, ngoài kia cuộc sống mới thực sự diễn ra, hối thúc con người hành động.
Anh coi cô như một cô em gái nhỏ, còn cô, hình như cô thấy buồn vì điều đó, cô cố gắng tìm hiểu xem anh có chút suy nghĩ khác đối với cô không, thỉnh thoảng cô gọi điện cho anh, anh luôn hài hước, bỡn cợt, trêu trọc cô. Cô không đọc thấy điều gì khác.
Tâm trạng cô bất an như đang chờ đợi một điều gì đó nhưng càng chờ đợi càng thấy hụt hẫng.
Có lúc, cô chợt hoảng sợ những suy nghĩ của mình, chúng cứ hướng về phía người đàn ông chưa rõ mặt kia một cách dai dẳng, cô lo lắng rồi cô tự trấn an mình rằng mọi chuyện sẽ qua, cô đã giúp một người giải toả được chút buồn phiền, đơn giản thế thôi. Bây giờ cô phải trở về với cuộc sống thực của cô.
Suốt một tuần, cô cố gắng không gọi cho Diên và không check mail. Nhưng ý nghĩ của cô thì vẫn như một dòng chảy mạnh mẽ và bướng bỉnh, cô càng đắp đập be bờ cao lên để chặn nó thì nó càng dâng lên mạnh hơn.
Khi bận làm một việc gì đó thì thôi, lúc xong việc là cô nhớ đến anh, không biết anh có khoẻ không? Anh vui hay buồn? Công việc của anh có tốt đẹp không?
Cô nghĩ về những ý thích của anh, anh thích con gái tóc dài, cô nấn ná không muốn đi cắt tóc mặc dù cô luôn để mái tóc rất ngắn. Anh thích màu áo tím hoa cà, khi đi mua sắm cô để ý tìm màu vải ấy. Cô trở nên kín đáo hơn, một cách vô tình những mối quan tâm của cô đối với xung quanh mỗi ngày một khép lại, chỉ những gì gợi nhắc đến anh mới làm cô bận tâm.
Ngày qua ngày, tình yêu đối với Diên trong cô vừa bị ngăn chặn vừa được nuôi dưỡng. Nó ngun ngún cháy trong lòng cô, nó thiêu đốt cô mỗi ngày một dữ dội hơn, cho đến một hôm, nhớ anh không chịu nổi, cô vào mạng, và đọc một loạt thư anh gửi. Vẫn giọng bỡn cợt anh hỏi cô về cuộc sống, công việc, các bạn trai, ...Lá thư gần nhất, anh tỏ ra lo lắng khi không nhận được thư cô, anh viết: "Hãy gửi thư cho anh, nói cho anh biết rằng em vẫn khoẻ và mọi việc vẫn tốt đẹp, đừng có im lặng thế, nhớ giữ gìn sức khoẻ nghe Mai."
Cô thấy nặng trĩu trong lòng, cô nghĩ thật không công bằng khi anh có thể tâm sự chuyện của anh với cô một cách dễ dàng còn cô thì không làm mình khuây khoả bằng cách ấy được.
Cô bỗng chợt nghĩ, anh coi cô như em gái, vậy thì anh có thể giúp cô vượt qua được tình cảm ngang trái này, tại sao cô không dựa vào sự giúp đỡ của anh nhỉ?
Trong con mắt của một người sống có nguyên tắc thì Mai đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Cô cả tin và trong sáng, cô chưa hề có chút kinh nghiệm nào để thoát ra khỏi trạng thái tình cảm tương tự, một cú sét ái tình. Với một người độ lượng hơn thì cho rằng tình yêu là cái gì đó quá cám dỗ đối với cả nam và nữ. Mai không phải là người đầu tiên hay người cuối cùng rơi vào một tình yêu ngang trái như vậy.
Và Mai đã gửi Diên những dòng này:
"Anh ơi, em đã không muốn tiếp tục liên lạc với anh nữa vì em biết em đã sai rồi, em phải dừng cái sai này lại. Nhưng em rất buồn không biết dừng nó như thế nào.
Có lẽ em sẽ buồn mãi như thế này. Anh coi em như em gái có thể anh sẽ giúp được em. Em phải làm sao đây?
Anh hãy nói cho em biết nhé.
Bây giờ em xin nói về sai lầm của em:
Em yêu anh."
Khi gửi những dòng này đi cô bỗng thấy nhẹ nhõm vô cùng, nhưng cảm giác này không được lâu, tiếp sau đó là sự hồi hộp mong chờ.
VI.
Trong những ngày mong chờ anh trả lời, có lúc cô đã cảm thấy hoảng sợ, cô đã làm gì vậy? Anh là người có vợ rồi. Nếu cô đặt hoàn toàn lòng tin vào anh, anh sẽ giúp cô bằng cách nào đây? Hoặc là làm cô đau khi từ chối tình cảm của cô hoặc là làm cô thất vọng khi thấy anh trở thành người lợi dụng tình yêu của cô, biến cô thành một người bất hạnh. Cô tự an ủi mình là cuối cùng, cô sẽ hiểu được thứ tình cảm mà anh dành cho cô là gì một khi cô đã ngửa hết các quân bài của mình ra.
Và cô nhận được thư anh.
"Mai,
Anh trân trọng những gì em đã dành cho anh cho dù đấy có thể chỉ là sự ngộ nhận của em thôi. Anh có thể giúp được em, bằng cách nói rõ cho em tình cảm của mình, anh chỉ coi em như em gái, anh luôn yêu Thư, vợ anh, và chẳng bao giờ anh có ý định phản bội cô ấy.
Anh mong em hiểu ra mọi điều để chúng ta luôn là bạn tốt của nhau. Diên"
Cô rất buồn khi đọc thư anh, cô có ngộ nhận không nhỉ, có lẽ tin rằng mình ngộ nhận để vượt qua chuyện này sẽ dễ dàng hơn là khẳng định mình không ngộ nhận.
Điều cô muốn biết về anh đã được anh nói ra, anh không yêu cô. Những gì cô nghĩ là anh dành cho cô chỉ là ảo tưởng của riêng cô. Cô phải thoát ra khỏi ảo tưởng và sống với những gì cô đang có.
Suốt những ngày sau đó cô không gọi điện cho anh, không mail cho anh. Lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn trong sự cô đơn. Sẽ qua đi thôi, cô tự nhủ.
Trong tâm trạng buồn bã, cô viết nhật ký. Cô tưởng như mình đang thầm thì với anh những suy nghĩ của mình.
"Ngày...
Em chẳng dám tiếp tục là bạn mail của anh, điều đó là quá sức đối với em. Chắc anh cũng sẽ hiểu là em cần sự im lặng của anh để vượt qua chuyện này. Tuy vậy, em cũng thấy nhiều điều khó hiểu khi cố gắng tin rằng mình đang nhầm lẫn. Anh không yêu em, không một chút nào, vậy là với các cô gái khác anh cũng có giọng nói ân cần săn sóc như thế, có thể tâm sự những gì sâu kín như thế, cũng muốn giữ mãi mối liên lạc như thế sao?
Nếu đúng vậy, em sẽ thấy lòng bình yên không một chút đau đớn.
Nhưng từ trong sâu thẳm, em nghe thấy một tiếng nói khác. Nó bảo em rằng anh đang cố gắng nói dối em để giữ một khoảng cách an toàn cho cả em và anh và mục đích chính của việc nói dối này là để tiếp tục tâm sự với em mà không bị dằn vặt.
Em tin cái tiếng nói ấy, nhưng nó quá yếu ớt, giá mà chính anh nói ra với em...
Anh cho suy nghĩ của em chỉ là ngộ nhận, ngộ nhận hay là không ngộ nhận? Mỗi ngày không nghe tiếng anh thấy buồn hơn..."
Suốt hai tuần liền, cô không vào mạng check mail, không gọi điện, lúc nào nhớ quá cô ngồi viết nhật ký, viết xong cô lại đốt đi. Cô luôn tự an ủi mình là mọi chuyện sẽ qua thôi, có lúc buồn quá cô kiếm một chỗ kín đáo ngồi lặng lẽ để cho nước mắt rơi. Khi khóc, những đau buồn về tình cảm ngang trái của cô cũng vơi bớt.
Qua được những giây phút yếu đuối, cô thấy lòng mình thanh thản hơn, cô lao vào công việc, học hành
(còn tiếp)
7 nhận xét:
Giời ơi! Sao không mở phần I, mở Edit rồi paster tiếp vào sau phần đã viết chứ!!!
Em sợ nó dài quá nên chia thành nhiều blog đấy thày ạ :)
Hè hè! Thế thì phải chờ thôi! Không sao hết. Sẽ chờ để xem một mạch luôn!
Em post hết rồi đấy thày ạ, bắt đầu thấy xấu hổ vì bắt mọi người đọc cái truyện vừa dài vừa lằng nhằng vừa sến đấy ạ... :)
Chuyện buồn nhưng êm ả quá. Cách kể cũng nhẹ nhàng, nên thấy rõ người viết là phụ nữ. Mình không thấy sến chút nào cả! Về anh Diên kia í, quả tình cũng đại diện cho một mẫu đàn ông đấy chứ không phải không đâu. Nhưng mình thì rất sợ gặp và làm việc với loại đàn ông như vậy.
Chẳng nên ngại thiên hạ sẽ nghĩ này kia về những điều mà mình viết ra, vì blog trước hết có là để cho chính mình. Chuyện cái hình săm trên tay của mình í, Nó không êm ả như chuyện của H.Y. Nó giữ dội và trần tục hơn nhiều! Còn mình thì không nuối tiếc về nó, mà lại dùng nó như một lời nhắc nhở mình nên sống như thế nào, và cũng nên dạy con thế nào thôi. Khi nào thuận tiện sẽ kể mọi người nghe...
và ngại
Cảm ơn thày ạ. Mong dịp thuận tiện chóng đến để được nghe thày kể chuyện đấy ạ. :)
Đăng nhận xét