Bữa ấy chồng tôi dắt tay tôi
Đi qua chốc nắng tạt nghiêng đồi
Thoải lối rừng phong, men suối ngọc
Lá vàng như thể gió đang rơi.
Nghe tiếng lòng ai thong thả quá
Bàn tay dịu nhẹ giữa bàn tay
Mắt về bên mắt tìm sương khói
Gặp bóng ai xưa của những ngày...
Bóng người thiếu nữ thủa mười lăm
Tóc vướng vai anh rối cả chiều
Bóng cậu trai buồn bên hàng xóm
Dong diều để đợi tiếng cười tôi.
Chợt thấy nỗi gì như xa xót
Dâng lòng nghèn nghẹn phút thương nhau
Thương đời chồng vợ bao gian khó
Thương cả tình nhau những thủa đầu.
Đang giữa ngày thu lá dễ vương
Tay ấm bàn tay vượt đoạn trường
Bỏ lại rừng phong và bỏ lại
Tiếng chim hoang hoải một thôi đường.
21-10-2005
Hoàng Yến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét