Yếu mềm cũng thể làn rêu biếc
Men suối mà ôm đá lạnh lùng
Người như dòng nước đi chẳng lại
Tôi muốn trôi theo cũng ngại ngùng.
Tôi đứng đây thôi lặng lẽ chiều
Như bông cúc dại gió đìu hiu
Không chiếm hồn ai và không chiếm
Đời ai, cho dẫu thiết tha nhiều.
Người đi cho thắm tình tươi mới
Tôi biết làm sao ngăn lệ chan
Vẳng nghe hoa nở hoa tàn khúc
Giữa xuân ai mấy nhắc thu vàng.
Một chuyến phong tình nghiêng cát bụi
Đường xa mà ngỡ gặp quê nhà
Mây nước xôn xao xin hãy giữ
Hồn tôi, đừng để gió du nhòa.
16-5-2006
Hoàng Yến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét