Có bắt đầu, tất nhiên. Cái bắt đầu man mác tinh khôi khó nắm bắt như người thiếu nữ vừa mới tắm bước ra gặp gió đưa hương ngọc lan, hương quyện lấy người nhanh chóng, mơn man. Người say hương, hương say người, đôi bên cùng ấp iu quấn quít.
Say, cái say có nhiều độ như nhạc nhiều cung bậc. Một chút tê tê là nhạc đưa dìu dịu, môi mắt ngập ngừng. Hơn chút nữa, thấy đất trời tươi đẹp, cây cối đơm hoa kết trái ý vị, chim ca véo von, bướm ong la đà, đầu mày cuối mắt thắm đượm vẻ nồng, nhạc lên réo rắt mê say. Lên thêm một bậc, đất trời như nghiêng ngả, nhìn trăng lo trăng rơi vì đơn độc, nhìn mây thấy động như sóng lớn, tâm như có bão, gió nhạc rung hối hả cuống cuồng, cơn này nối cơn khác mạnh dần quyết liệt. Tiếp lên bậc nữa thì trời đất quay cuồng không còn phân biệt cái gì là cái gì, vạn vật hỗn mang, sóng thần trộn lửa khói, không còn nhạc chỉ còn tiếng thét gào điên cuồng dữ dội, sấm sét inh tai, sự sống cái chết không còn ranh giới...
Đưa đi đẩy lại như trò chơi đối đáp anh hát một câu, chị giả một lời, lời sau ý tứ sâu sa rộng mở hơn lời trước nên anh cứ phải cố mà chị càng phải gắng. Như tát nước, nhịp nhàng, hiểu ý, kéo lên dây nào, giật xuống dây nào không nói mà tự biết, trái là lỡ nhịp nhau. Như ném còn, vừa chọn vị trí không gần quá không xa quá cái đích nhắm tới, gần quá dễ dàng thì đối phương mau chán, xa quá tầm tay thì người lòng mong bắt lại không bắt được, chẳng may rơi vào tay kẻ khác lại chả uổng công ư, thế là người ném, kẻ bắt cứ luôn phải cố gắng và luôn có hy vọng.
Như mốt thời trang, phải mới , ngày hôm nay không thể giống hệt ngày hôm qua mặc dù đôi khi cái khác chỉ là cái dải áo thêm vào hay bớt đi chút khuy phía trên lộ thêm tí ngực. Xuân hạ thu đông, mỗi tiết mỗi màu, xuân mơn mởn, hè nồng nàn, thu dịu dàng quyến rũ, đông...
Thất thường biến hóa, lúc cuồn cuộn như sông dài lúc vắng lặng như sa mạc, lúc thì cả bát không sao lúc chỉ một giọt cũng nên chuyện. Bất chợt con kiến thành con voi. Rượu ngon chợt đắng ngắt, nhạc hay thoắt khiến đau lòng. Hoàng hôn dịu dàng xưa bỗng thành chút nắng quái chiều hôm không chịu nổi. Huyền ảo như thần thoại. Mọi chuyện đều chẳng thể lường. Ngàn vạn kẻ mong xây thành cho cao đắp lũy cho kiên cố đều xôi hỏng bỏng không vì vậy.
Hai trái tim tự nguyện nhốt nhau, ngục tù cho nhau thì được và cùng lấy làm say sưa thú vị triền miên như sóng vỗ bờ tưởng chừng dài lâu đến thiên thu nhưng bỗng một mai tiết trời thay đổi, một bên thấy nóng bức ngột ngạt như chốn địa ngục thì kiểu gì cũng không thể tồn tại tiếp tục cảnh ngục tù không tự nguyện được nữa.
Vậy là mọi sự bắt đầu đều có kết thúc, kết nhẹ nhàng rã đám đôi bên nếu bên kia không có ý kéo lại bên này, trò kéo co kết thúc. Kết rên rỉ dai dẳng khó chịu nếu một bên cứ khư khư như đười ươi giữ ống, nhưng rồi chắc cũng đến lúc mặt trời lặn, ai đi nẻo ấy...
À, còn cái vị ngòn ngọt lưu dư âm để so sánh với lần sau (nếu có lần sau) hoặc để gặm nhấm lúc tuổi già thích lôi chuyện cổ tích ra đọc lại cho lũ cháu nghe...
Cái vị ngòn ngọt...
5-7-2004
Hoàng Yến
(Viết cùng lúc với bài luận về Radiochemistry, hihi, chập cheng tí !!!)
Thứ Hai, 21 tháng 8, 2006
Love Essay
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
6 nhận xét:
i still get only the titles:P
Ngạc nhiên quá! Chẳng chập cheng tý nào!
Đọc buồn cười phải ko ạ, tại lúc ấy cố nghĩ ra cái sự hài hước của tình yêu để thoát ra khỏi nỗi buồn về nó đấy, để học ạ ;)
An essay about Love in a funny way, from the beginning to the end of Love. I am sorry, I can't translate it into English right now, it contains some Vietnamese words in literature and culture I don't know English words equal. I should find and do it later. Thank you for visiting my Blog. I will try to write some poems in English then you can read them, ok? ;)
Rất hay chị ạ !
Cam on ban Bat Kham. :)
Đăng nhận xét