Thứ Hai, 30 tháng 10, 2006

Entry for October 31, 2006

Nỗi buồn


 


Tôi cắm một bông hoa vào chiếc lọ buổi sáng, đến chiều tôi đã thấy bông hoa khác đi, điều đó làm tôi nhói đau, đến mức tôi đã không còn thói quen hái hoa về cắm vào mùa hè nữa. Nhìn trời giao mùa chuyển sang đông, tôi chợt buồn thắt ruột. Mọi sự đổi thay của cảnh vật và con người đều khiến tôi suy nghĩ, đa phần khiến tôi buồn bã, đôi khi tôi khóc. Có lẽ tôi quá nhạy cảm. Và vì vậy, tôi thường đau đớn.


Tôi có một cuộc sống may mắn và bình yên, một gia đình hạnh phúc, một công việc học hành thuận lợi, những người bạn tốt...Nhưng tất cả những gì tôi có không bảo vệ được tôi khỏi những nỗi đau đớn bất thần xuất hiện trong tâm khảm. Biết làm sao được, khi nỗi buồn lại trở về, tôi không thể bao bọc suy nghĩ và cảm xúc của mình như một chiếc bình kim loại đựng thứ dung dịch màu xanh. Tôi thả chúng ra. Để lần sau lại nhận chúng về, tôi không trốn tránh nổi chúng, như số phận.


Nỗi buồn của tôi, có lẽ bắt đầu từ khi tôi khoảng ba, bốn tuổi. Hôm ấy sáng sớm đã có máy bay ném bom, chúng tôi được mẹ dắt xuống hầm. Lúc kẻng báo máy bay đi, mẹ dắt tôi và anh lên, trên nóc hầm là vạt cỏ xanh đẫm sương, tôi nhớ mình thường chạm nhẹ vào những hạt sương ấy, chúng mát lạnh. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy một đám người kéo đến trên con đường đất đỏ dốc võng ngang qua chỗ hầm chúng tôi đứng, tôi nghe có tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đó làm tôi hoảng hốt, tôi chưa bao giờ nghe một thứ tiếng kêu nào rền rĩ đau đớn như vậy. Hai người khiêng một cái cáng, trên cáng là một cô gái máu me đầm đìa, tóc buông ra ngoài võng. Người ta hét lên: "Mau lên, cô ấy bị thương rồi..." Tôi nhắm mắt lại, vẫn như nhìn thấy trên đùi cô ấy có một mảnh thịt tơi tả. Tôi khóc òa lên.


Trên đài lúc đó vẳng lại tiếng hát "Chào em, cô gái Lam Hồng...". Từ đó, tôi sợ nghe bài hát này, vì mỗi khi nghe, tôi lại nhớ đến hình ảnh cô gái trên chiếc cáng thương...


Tôi không thể nào quên được.


30-10-2006

Không có nhận xét nào: