Cô đơn của em, hà khắc của em
Chúng mình đã qua bao mùa đông lạnh giá
Trông hoa nở những mùa hè vội vã
Cớ sao tình còn mãi những phân vân
*
Em biết lòng anh ấm áp vô ngần
Trái tim bao dung tâm hồn khoáng đãng
Thương ngọc tiếc hoa, nâng niu dĩ vãng
Sao có nỗi buồn cứ len lỏi bủa vây
*
Những mông lung u uẩn tựa màu mây
Che khuất tình em vầng trăng đầu núi
Đau sóng sánh âm thầm theo dòng suối
Thao thức tháng ngày anh đấy em đây.
*
Để những khi con nước cuộn lên đầy
Em tràn bờ bằng từng cơn thổn thức
Anh lặng lẽ như cây tùng bên vực
Khắc vào chiều một chiếc bóng chênh vênh...
*
Cô đơn của em, hà khắc của em
Nỡ mặc tình em xuôi ngược bấy thác ghềnh...
***
4-11-2006
HY
13 nhận xét:
Thơ hay quá Yến à!
Buồn thôi, chưa hay ạ.
Chưa hay với tác giả! Cũng như mình vẽ tranh thôi, mấy khi cảm thấy hài lòng?
Bạn làm thơ buồn thế. Có fải vì cuộc đời nhiều bất công?
Có lẽ tại tôi phần lớn Titi ạ, tôi cứ mong muốn những điều không thể có, mong hiểu và được hiểu hoàn toàn, điều ấy làm sao có được, giữa những con người là khoảng cách mênh mông...
Uhm... Người ta cứ bảo tìm đến TY để thôi cô đơn. Nhưng thực ra, ai bảo mình không cô đơn trong TY, thì người đó, hoặc không biết gì về TY, hoặc không biết gì về chính mình :)...
Không những cô đơn mà còn nhiều cay đắng, khổ cực, nhục nhã nữa ý chứ, hihi... :) Chúc Cheval vui nha! ;)
Nói đến nhục nhã lại có 1 câu hỏi: trong tình yêu thì như thế nào là tự trọng ? Có chuẩn nào không chị ?
Chúc chị vui.
chết cha. post nhầm nick. chị delete cái comment này với comment trên giùm em luôn nha. Cảm ơn chị nhiều.
Hình như không có chuẩn nào cho TY đâu em ạ, thế mới gay...một mớ bòng bong...
Cứ để vậy đi KH ạ. :)
Yen a. Cau van vay, chang khac chut nao, mac du da di khap moi noi, nhung van da sau, da cam va...sau sac nhu the. To muon gap lai cau o TN va tan doc voi to nhu ngay xua...vo tu. The nay to thay nang...lam
Trời, thơ chị đọc thiệt là không chịu nổi, muốn đọc hết tag "thơ" mà sợ hết, tiếc ngẩn ngơ.
Thôi, để dành vậy...
Chúc chị vui và vẫn còn thơ nữa. :)
HTp
Đăng nhận xét