Hôm trước em Marduk hỏi tuyết tan chưa, bữa đó tuyết còn dày từng đụn, bữa nay thì tuyết đang tan.
Tuyết tan âm thầm bên đường, trong gió nhẹ đã có mùi hơi ẩm của đất dù lớp tuyết cuối cùng lẫn bụi đất vẫn còn đó, màu trắng bị pha với xám bụi đất, mình gọi đó là tuyết già.
Nghĩ thấy buồn cười, đời tuyết cũng giống như đời người, mùa đông nuôi đời tuyết, lớp nọ gối lớp kia, tuyết mới rơi nô đùa cùng lũ trẻ con như em bé gái thoắt ẩn thoắt hiện sau lùm cây. Dịp giáng sinh tuyết đẹp vô cùng, trên nền tuyết trắng muốt, trong làn tuyết rơi xốp nhẹ, những cây thông nô-en trang trí đèn màu tựa như vương miện lung linh của nàng công chúa tuyết. Vào sâu mùa đông tuyết thành bà hoàng hậu ban phát nhiều điều tốt lành. Tuyết che cho cây cối khỏi bị cái lạnh băng giá, sâu trong những đụn tuyết là nơi trú ẩn của nhiều loài sinh vật...
Và bây giờ tuyết già, xấu xí bẩn thỉu, và lặng lẽ tan ra, lặng lẽ mất hút vào đất, vào những dòng chảy tí tách trong rừng nối đến tận hồ. Cuộc ra đi vừa đúng lúc. Đất đang ấm dần lên để hồi sinh những mầm cây. Sớm mai dậy ra đường chạy có chút bàng hoàng về sự vơi cạn mất hút của thế giới tuyết, cúi xuống ngắm nhìn thảm tuyết già nua đang chậm chạp giã từ, ừ, thôi tuyết đi nhé, hẹn gặp lại mùa đông sau...
Nắng đằng xa đang lên hình như là phớt màu nắng xuân, một mùa xuân mới nhú.
19-3-2009
2 nhận xét:
Sao em nhớ truyện Andesen quá. Hì. Chúc chị mùa xuân vui và khởi đầu tốt đẹp :*
Cảm ơn em MarduK :)
Đăng nhận xét