Luôn luôn tôi nhớ là mình đã quên điều gì đó. Những khoảng thời gian đi dạo thư thả trong công viên thường giúp tôi soạn lại các ý nghĩ trong đầu như soạn sách báo trên giá xem thực ra "điều gì đó" là gì.
Chồng tôi có kỷ niệm kinh hoàng về sự lơ đễnh của tôi. Chuyện xảy ra vào năm 1999, tôi phải đi thi tiếng Anh tốt nghiệp, hồi đấy các lớp tiếng Anh bằng hai mọc lên nhiều như nấm và tôi lấy một lớp buổi tối của trường Đại học Ngoại ngữ HN, thực thà mà nói là chất lượng của các lớp này cũng không cao. Sáng sớm anh chở tôi đi, tôi nói anh đưa tôi đến Trung tự là nơi tôi vẫn học buổi tối. Đến nơi trường vắng tanh chẳng có ai cả, tôi phát hoảng bèn bảo anh đưa tôi đến Đại học Ngoại ngữ để xem thế nào, thì hóa ra mọi người đã đang thi phần nghe ở ĐHNN rồi, tôi bị lỡ buổi thi nghe phải đợi thi cùng khóa sau mới xong. Tôi không hiểu sao mình cứ đinh ninh là thi ở Trung tự trong khi tất cả mọi người lại biết nơi thi chính xác ở đâu. Tôi cố nhớ lại xem có ai nói là đến trường thi không, rõ là không ai cả, có lẽ đó là điều mặc định mà ai cũng biết cũng nhớ, còn tôi thì không để ý đến.
Trong thời gian dài tôi chắc mẩm ngôn ngữ tiếng Việt là thứ tôi nhớ rất tốt cho đến một ngày tôi nhận ra là tiếng Việt của tôi cũng đang rơi rụng. Một bữa cách đây lâu lâu, khi còn đang ở Sudbury tôi ngồi ngẩn ra nhớ về cái rặng hàng rào hồi xưa lắc, sau khi nhà tôi chuyển đến dãy 319 Đồi độc lập, lúc ấy tôi chừng 5-7 tuổi, mà không nhớ ra tên của cây trồng làm rào là gì. Tôi tả cho chồng tôi nghe cái hàng rào và chồng tôi nhắc đến cây cúc tần, tôi nói không phải, cúc tần về sau mới trồng, trước đó trồng thứ cây có quả như đỗ khi quả già lắc rất vui tai. Cho đến một bữa, khi đọc blog Tùng H, hồi còn ở Yahoo 360, nhắc đến đúng từ ấy, tôi mới nhớ ra tên cây: Điền Thanh. Một cái tên đọc lên nghe bình yên, hồn nhiên, xanh mát vậy mà tôi lại quên, kỳ thật. Tôi chợt nghĩ là có thể mình đã và đang quên đi nhiều thứ rất thú vị trong cuộc đời này.
Hình ảnh mà tôi hay gặp ở công viên trong suốt mùa hè là những con chó chạy trên đường đi bộ cạnh thảm cỏ xanh, chủ nhân của chúng thì thường già và đi bộ đều đều thôi. Họ có vẻ tin tưởng rằng những con chó dù có chạy trước thì sẽ đứng lại đợi họ hoặc chạy ngược lại tìm chủ. Họ hoặc là mệt mỏi không muốn mất sức vào việc đuổi theo lũ chó hoặc là thích sự điềm đạm minh tĩnh trong chậm rãi hơn là kiểu hoạt động gây xáo động cơ thể như là chạy.
Đôi khi có vài đứa nhỏ hồn nhiên chạy theo lũ chó, những con chó có chủ nhỏ chạy theo dường như tung tăng khoái trá hơn, chúng vừa chạy vừa đùa vui với bọn trẻ cũng đang cười nói râm ran. Lũ trẻ chẳng ngại mất sức cũng chẳng quan tâm đến việc điềm đạm, chó và người hòa đồng giao cảm trong một khoảng không gian xen lẫn nắng và bóng râm, giữa một bên là cỏ xanh một bên là nước chảy thật là một bức tranh đẹp tuyệt, niềm hạnh phúc của họ dường như lan ra xung quanh trong suốt con đường mà họ chạy qua.
Và tôi đột nhiên nhớ ra rằng từ rất lâu rồi tôi đã không "chạy theo lũ chó", sao tôi lại có thể quên niềm hạnh phúc bình dị vô biên ấy được nhỉ?
7 nhận xét:
K° phai chi co Yen quyen cay Dien Thanh dau, neu k° doc bai nay cua Yen chac Hoa cung da quen no thuc su roi!!!
Thế à Hòa, cái rặng điền thanh mình nhắc đến là cái hàng rào ở đầu hồi nhà mình đấy :)
EM cũng thích đi dạo công viên. Ở HN chỉ có mỗi công viên là đi dạo mà không có tiếng ồn và khói bụi :-)
Titi ơi chị đang hô khẩu hiệu CHẠY trong công viên đấy, vừa vui khỏe vừa giảm cân, có điều không biết mình có kiên trì thực hiện được ko hehe :)
Vâng, làm gì trong công viên cũng tốt mà chị ... hí hí...
Phải đấy! Hihi :P
Và tôi đột nhiên nhớ ra rằng từ rất lâu rồi tôi đã không "chạy theo lũ chó", sao tôi lại có thể quên niềm hạnh phúc bình dị vô biên ấy được nhỉ?
đungđưa
Đăng nhận xét