Thứ Ba, 8 tháng 8, 2006

Tâm thức

 


Tôi đi trên con phố nhỏ, chồng chất trong đầu những nhân vật, vẫn của cuốn truyện ấy.

Lề đường có ông già gày gò ngồi bên hộp dụng cụ chữa xe, ông đang cười, bộ mặt đầy nếp nhăn và một nỗi khoái chí nào đó. Tôi rất nể những người luôn giữ trong ruột một niềm tự hào bất biến, cho đến tận lúc chết họ vẫn cứ tự hào, người thì tự hào về quá khứ vào sinh ra tử vẻ vang, dọc ngang nào biết trên đầu có ai, người thì tự hào về gia đình dòng dõi, con cháu giỏi giang, người thì tự hào về tiền nghìn bạc vạn, người thì tự hào về sống cảnh nghèo thanh bạch giấy rách giữ lề, có người chẳng vì cái gì cả nhưng hễ cất giọng là vang vang lòng tự hào. Họ thật đáng nể quá đi chứ, trong khi tôi, và đầy những đứa bạn tôi được học hành tử tế, trẻ trung, khoẻ mạnh mà có lúc cảm thấy cái thân mình sinh ra sao mà trống rỗng, vô vị, vô tích sự thì họ... hay là họ đóng kịch? hay là sau những lần khoe khoang lòng tự hào họ cũng cảm thấy sự vô nghĩa rỗng tuếch nhưng họ khéo léo giấu chúng đi sau lần áo ngực. Có trời mà biết được nhưng kiểu gì thì họ cũng đáng được kính nể chí ít thì cũng là tài đóng kịch.


Cái cô gái mặc hai dây hở hang lượn lờ đằng xa kia ắt là đang kiếm khách, bây giờ các cô cũng chẳng cần ngượng ngùng đợi trời tối hẳn, có bán có mua, tiền trao cháo múc chất lượng tùy thuộc lần đếm. Các cô có cộng đồng riêng, có kẻ bảo vệ, có người dắt mối...nghề chơi cũng lắm công phu, trau chuốt gọt giũa chán chê mê mỏi ra chứ chả vừa. Cầm nắm tiền khách đưa phải chia năm xe bảy, phần còn lại của mình chắc chả cô nào đưa lên mũi ngửi hay dí bóng đèn soi xem là bẩn hay sạch. Nhiều cô đẹp thật, đẹp đến xót xa, hy vọng là họ có chút tự hào về sắc đẹp để dễ ra giá với khách hàng. Mấy đứa bạn tôi cứ hay bình phẩm nhận xét đàn ông, Nam thế này, Bắc thế kia, Tây thế nọ, chúng đâu có ngờ rằng hiểu biết về đàn ông rõ ràng nhất chính là những cô gái điếm. Các cô có đủ sự nhạy cảm và chai lỳ để chứa chấp tất tần tật dũng mãnh, hèn hạ, tinh tế, thô lậu, đểu giả, thật thà.


Chiều nay tôi có hẹn với em, hẳn là khó khăn cho em thu xếp một cái hẹn với một lịch gia sư dày đặc cho nên em cứ băn khoăn mãi chuyện giờ giấc." Chị đến nhé, em đợi". Cứ nghĩ đến em là tôi mềm lòng thương xót mặc dù nhấc máy lên là nghe em cười nói nhí nha nhí nhót. Vui lắm, chuyện này chuyện kia. Chỉ một lần duy nhất không cười, em khóc. Khóc thì khỏi cần bình luận, tôi thắt ruột theo từng tiếng em nấc. Đàn ông đây mà! Họ hành em như họ đã và đang hành tôi. Thế này cũng được, thế kia cũng được miễn là em cảm thấy dễ chịu. Em khóc to hơn. Ừ thôi thì cứ khóc đi vậy, khi chẳng biết làm gì nữa thì ta khóc, đâu có chết ai, nước mắt tuôn kéo nỗi buồn ra theo cho nhẹ người em ạ.


Giờ chắc em đang đợi tôi ở cái quán trà ấy, trên tay thon là món quà cho chị trước lúc đi xa. Tôi cũng có quà cho em, là cuốn truyện mà tôi thường đem bên mình. Truyện này tôi đọc từ hồi 8 tuổi, lúc ấy quả thật chỉ lỗ mỗ hiểu từng đoạn. 15 tuổi đọc thấy thinh thích, càng về sau càng thích tợn. Mà chả biết rõ tại sao lại thích thế. Cũng có đoạn thời gian quẳng vào góc giá sách chúi mũi vào một loạt các cuốn khác. Nhưng lâu lâu lại tìm đến nó. Dần dần thấy thân thiết như bạn bầu. Không biết nhận xét tác phẩm tác giả thế nào cho đúng cảm xúc mỗi lúc một khác. chỉ thấy gần gụi cởi mở quấn quít thân phận khi dõi từng dòng truyện. Gặp cảnh đời nghĩ đến chi tiết trong truyện, ngồi đọc truyện thấy thấm nỗi đời. Thật là dễ chịu văn ấy chương ấy. Muốn em khỏi cô đơn nên định tặng em người bạn quí, chợt thấy lòng đau như muối xát. Rồi ra thiếu bạn lấy ai thầm thì? Biết là em có nâng niu? Lại rưng rưng tự trách sao thương em thế còn tiếc nuối với em. Rồi cứ thế nước mắt đầm đìa giọt dài giọt ngắn, không cầm lại được. Đi qua cô gái điếm, cô thoắt nhìn ngơ ngác, đi qua ông chữa xe, ông chợt tắt nụ cười. Gió hiu hiu thổi mà lá bay cùng trời, tóc trộn nước mắt xòa kín mặt chả thể đi tiếp đến chỗ hẹn em.

Đưa tay giở trang giữa truyện đọc được hai câu:" Tiếc thay nước đã đánh phèn, Mà tro bùn lại vẩn lên mấy lần"

Bỏ cuộc hẹn tôi về.



Hoàng Yến

17-5-2004

6 nhận xét:

Codet nói...

Đểu nhỉ, bà chị nhỉ?

Vied bi nói...

Hơi thở của đời vẫn đều dặh nhịp, thân phận con người bèo bọt lắm thay. Nhưng cuộc sống vẫn thế như nó cần phải thế, ngàn năm cũng vậy, cũng trắng cùng đen...

Codet nói...

no, hoc tro lon het roi, co moi co giao la gia di thoi :(

HY nói...

Vâng, cuộc sống vẫn vậy mà sao cảm xúc không mất đi.
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng
Tưởng như vẫn còn nguyên nỗi đau đớn ấy từ xưa đến giờ...

HY nói...

Di "keo bot" di roi ve viet review chi xem chi tuong tuong ra...

HY nói...

Ma em dao nay con "gia su" nua khong?