Thứ Năm, 17 tháng 8, 2006

Giấc mơ cổ tích

Truyện ngắn ngắn



Ngày bé nàng hay đọc cổ tích, không khí những câu chuyện cổ luôn ám ảnh nàng. Những nhân vật tốt xấu rõ ràng, người tốt cho dù có trải qua bao trầm luân vẫn gặt hái được kết cục tốt đẹp. Hình thành trong nàng một niềm tin thánh thiện vào cuộc đời. Trước khi đi ngủ, nàng mơ màng nghĩ đến một câu chuyện cổ tích nào đấy, nàng trong vai nhân vật chính. Lúc thì nàng là cô bé Lọ Lem, khi thì là cô Tấm, có khi là cô công chúa ngủ trong rừng. Nàng ngủ thiếp đi trong lúc chờ Hoàng tử đến.



Hồi chưa lấy chồng, nàng cùng với thế giới cổ tích của nàng sống trong hạnh phúc êm đềm bên cha mẹ. Cha nàng rất yêu chiều nàng, ông gọi nàng là Én Vàng, Én Vàng mang mùa xuân về cho cha mẹ khi cha nàng đã ngoài năm mươi, cho nên cha cưng Én Vàng vô cùng. Cha đưa Én Vàng đi chơi, mua rất nhiều sách hay cho Én Vàng đọc, kể chuyện cổ tích cho Én Vàng nghe và nâng niu che chở Én Vàng trước cuộc đời như thể Đức Vua của vương quốc Hoa Hồng ngăn những chiếc gai nhọn, không cho phép chúng chạm vào tay cô công chúa ngọc ngà.



Én Vàng cứ tung tăng bay lượn trong khoảng đời mùa xuân của nàng, mải mê ngắm hoa nhìn lá đâu biết đến những ngày đông tháng giá.



Chồng nàng trước khi cưới đặt cho nàng một cái tên rất đẹp, Bạch Tuyết. “Bạch Tuyết này, có sách mới về thư viện, mình đi nhé!”, “Bạch Tuyết ơi, cho em cái bánh bọc sô cô la, ăn ngon lắm!”, “Bạch Tuyết à…”. Nàng thích cái tên mặc dù cô công chúa này bị nàng cho là quá ngốc nghếch, bị mụ dì ghẻ độc ác lừa đến ba lần vì cái tội tham ăn và làm đỏm, thấy nửa quả táo chín đỏ là cắn vội, thấy cái áo ngực đẹp thì ướm luôn vào người.



Sau khi cưới, chồng nàng quên mất cái tên anh đã đặt cho nàng, trong những buổi tối anh đếm tiền còn nàng thì đếm sao ở hiên nhà. Anh không có thời gian để đưa nàng đi thư viện, hoá ra anh cũng không có nhu cầu đến đó, trước đây anh chiều nàng còn bây giờ, anh cần gì khách sáo với nàng. “Cô đi chợ gì mà lâu thế? Cứ ngơ ngơ ngác ngác thế để trộm cắp nó móc hết tiền à?”, “Người gì mà đến ăn cũng chậm thì còn làm được cái quái gì!” Nàng cứ nghe chồng nói bằng cái giọng ấy là bắt đầu run, cuống quít lập cập, va đổ cái nọ vào cái kia. Có lẽ cuộc đời không phải một câu chuyện cổ tích vì vậy, chồng nàng không phải một hoàng tử. Thỉnh thoảng nàng về thăm cha khi được phép, nàng cố bay nhanh khỏi cái nơi mà chồng và mẹ chồng nàng luôn cãi cọ dằn vặt nhau vì tiền hoặc vì một cái gì đó liên quan đến sự hậu đậu của nàng. Cha vẫn gọi nàng là Én Vàng. Cha già yếu đi nhiều từ khi nàng đi lấy chồng. Nàng được hít thở một chút ít cái không khí yêu thương trong ngôi nhà cha mẹ, ngôi nhà có vườn rộng thơm ngát hương hoa nhài, hoa dạ lan. Khu vườn nhắc nàng nhớ đến những công chúa, hoàng tử đã cùng nàng dạo gót. Bây giờ họ ngày càng ít xuất hiện trong giấc mơ của nàng. Rồi cha nàng mất, khoảng trời xanh trước mắt nàng hẹp lại, hẹp lại mãi...



Một thời gian dài nàng nghĩ về cô Lọ Lem, cha nàng có lẽ đã mang những hạt dẻ đi, quên đưa nó cho nàng. Nàng bận bịu với thời gian biểu lập sẵn, sáng, chiều, tối như một cái máy, các chương trình chạy mỗi ngày một ít lỗi hơn, hoàn hảo hơn. Nhưng cũng có lúc máy treo, chương trình tự nhiên dừng lại. Nàng đi giữa chợ mà mắt nhìn thẫn thờ không chạm vào đâu, nàng bỗng thấy sao mà ngột ngạt và vô nghĩa cuộc sống của nàng. Chỉ là những phút thoáng qua rồi cô Lọ Lem lại một mình cần mẫn ngồi nhặt đậu đen ra khỏi đậu trắng mà chẳng có con chim nào đến giúp.



Một ngày, chợt có người cúi xuống bên nàng, không phải Bụt hiện lên khi cô Tấm khóc, người này thấu hiểu nỗi buồn của nàng không cần nhìn nàng khóc. Người ấy kể cho nàng nghe một câu chuyện cổ tích, nàng giật mình sửng sốt, như thể cha nàng ngày xưa, cũng giọng kể này. Hay cha nàng ở trên trời cho người xuống an ủi nàng? Tâm thức nàng bừng tỉnh háo hức, nàng nghe say sưa mê mải hơn cả nghe cha nàng kể ngày trước vì bây giờ nàng mới hiểu những câu chuyện cổ tích quí giá và hiếm hoi như thế nào giữa cuộc đời này. Đối với nàng, người ấy trở thành một ông tiên có một ngàn lẻ một phép lạ. Ông tiên mang đến cho nàng hạnh phúc giản dị mà từ lâu nàng khát khao vô vọng. Nàng mỉm cười trong khi những giọt nước mắt rơi lấp lánh. Hồn nàng từ lâu đông cứng khẽ động đậy rồi đập cánh đòi bay, khung trời lại mở ra trước mắt nàng, cao xanh và tràn ngập ánh nắng xuân. Nàng thấy yêu cuộc đời quá, yêu những công việc tẻ nhạt hàng ngày, yêu thương những người luôn làm nàng mệt mỏi, người chồng không biết trong ba hạt dẻ của cô Lọ Lem có gì nhưng đếm tiền rất nhanh, đã nhiều lần dạy nàng cách thức và lần nào cũng thất bại, bà mẹ chồng hay nói với căn bệnh thấp khớp hành hạ và thói quen chắt chiu dè sẻn cố hữu của người đàn bà nông thôn căn cơ sau những va đập của cuộc đời. Cảm giác yêu thương hết thảy mọi người trào dâng trong tim nàng. Nàng thấy lâng lâng như đang bay, tiếng kể chuyện của người ấy ấm áp như những tia nắng xua tan lạnh giá đã nhiều ngày bủa vây nàng. Nàng bỗng ước ao bay đến thật gần người ấy, người ấy thôi không làm ông tiên nữa mà khoác trên mình nhung phục của Hoàng Tử có nhiều đinh đồng và có ngù vai bằng kim tuyến, Hoàng Tử cưỡi cỗ xe song mã băng qua đồng cỏ, đồi cao, xuyên qua bao cánh rừng, men theo những con sông dài để đến đây đón nàng. Nàng chờ đợi Hoàng Tử bước xuống xe, đến bên cầm tay nàng và gọi tên nàng, nàng sẽ thẹn thùng nói: “Em đã đợi chàng ở đây lâu lắm rồi !” À không, có lẽ nàng đang nhắm mắt, phải đợi Hoàng Tử hôn nàng say đắm thì nàng mới giật mình chợt tỉnh cái giấc mê dài do quả táo độc gây ra, rồi thì…



Không phải vậy, nàng đang bay như một con chim, có một khu vườn rất mát, Hoàng Tử đang ngồi đọc sách trên võng đào. Chàng đọc sách gì mà ánh mắt như reo cười. Nàng bay qua bay lại mãi, chàng không thấy nàng sao? Nàng khẽ chạm cánh vào tay áo lụa vàng của Hoàng Tử, Hoàng Tử chợt buông sách rồi ngạc nhiên một cách thú vị nhìn con chim nhỏ. Hoàng Tử đã đặt cho nàng một cái tên và âu yếm gọi nàng bằng cái tên ấy: “Vàng Ảnh Vàng Anh…”



Tim nàng run lên sung sướng, “Vàng Ảnh Vàng Anh…” những từ tiếp theo ngân lên trong đầu nàng như một khúc nhạc du d­ng làm nàng ngây ngất, “ Vàng Ảnh Vàng Anh…có phải vợ anh …chui vào tay áo…”. Nàng ngượng ngùng bay đến lượn một vòng và run rẩy chui vào tay áo Hoàng Tử. Ồ, tay Hoàng Tử mới ấm làm sao, Vàng Anh sẽ ở bên Hoàng Tử suốt đời, sẽ làm Hoàng Tử vui, sẽ ngăn không cho ai hại được Hoàng Tử. Hạnh phúc ru Vàng Anh bằng tầng tầng lớp lớp những giai điệu êm ái đến nỗi nàng khép mi ngủ ngon lành trên tay chàng. Trong giấc mơ, nàng như thấy Hoàng Tử cúi xuống, thấp nữa... cho đến khi hơi thở ấm áp của chàng ve vuốt mơn man má nàng, nàng mong được chạm vào môi Hoàng tử, nàng yên tâm chờ đợi…



“Dậy, dậy mau đi chợ, hôm nay nhà có khách, khách làm ăn đấy, làm mâm cơm cho đầy đủ, nhớ mua rượu quán mụ Béo, dậy luôn đi, đừng có lề mề rồi người ta phải đợi! Nhanh lên!”



Nàng giật mình tỉnh giấc, tiếng chồng nàng. Hoá ra nàng vừa qua một giấc mơ. Vừa xấp ngửa xỏ chân vào dép, nàng vừa đưa tay gạt đi giọt lệ trào ra nơi khoé mắt còn vương giấc mơ cổ tích, hình như nó còn dang dở…





Ngày 25 tháng Bảy năm 2003


Hoàng Yến

1 nhận xét:

Marduk nói...

Sao bây giờ em mới đọc entry này nhỉ. Nó có giống những gì em sẽ gặp ở tương lai không?