Thứ Hai, 29 tháng 12, 2008

Hoan ho !!!

...............................................................................(Anh Vnexpress)

Hoan hô ông Calisto

Như thầy phù thủy, bất ngờ, thông minh

Hoan hô tiền đạo Công Vinh

Đánh đầu một quả nước mình òa vui

Hoan hô đội Thái đen thui

Thấy ta vô địch bèn lùi xuống hai

Hoan hô Việt nam mình tài

Đêm mừng bóng đá thức hoài chẳng ngu (ngủ)

:)

-----------

P/S: Mình ở xa chỉ xem tin trên mạng thôi cũng thấy nao nức bèn bắt chước bác Bút Tre để hoan hô thắng lợi của bóng đá VN, lâu lâu có niềm vui chung hồn nhiên thế này, quý quá! :P

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008

Entry for December 25, 2008

Old-fashioned Christmas tree
1880-1990
Collection: Musée de la civilisation, Quebec, Canada
Photograph: Musée de la civilisation, Pierre Soulard, 1993
This large Christmas tree was set up by the Musée de la civilisation as part of the exhibit, Noël ancien (Christmas of Yesteryear), presented during the 1993-1994 holidays. The tree displays many ornaments produced over a period of more than a century.
***
Christmas Magic
---
Are we too grownup to feel a thrill
As we light the Christmas tree?
Are we immune to cookies,
Christmas cards and Christmas glee?
Are we too adult to "Ooh" and "Aah"
At the Christmas candle's glow?
Are we blasé about our gifts;
Do we shun the mistletoe?
Are we too mature for carols,
For merry or for jolly?
Do the decorations leave us cold,
The ornaments and holly?
Fat chance! We'll never grow too old
To love the Christmas magic.
A year without a Christmas
Would be boring, even tragic.
So bring it on! The candy canes,
The feasting and good cheer;
O Christmas, lovely Christmas,
You're the highlight of the year!
---
By Joanna Fuchs

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

Entry for December 14, 2008

Viết cho con

Một buổi sáng con vươn vai và trở thành một cậu con trai tròn mười ba tuổi, có điều gì kỳ lạ trong đấy không con? Con cao gần bằng mẹ, những áo năm ngoái con mặc vừa vặn thì năm nay ngắn và chật, con ăn ngon miệng hơn trong những bữa ăn, con học được thêm nhiều điều...

Mẹ ngồi ghi lại những kỷ niệm thú vị về con trong lòng vui sướng khôn nguôi. Cách đây bốn năm, khi bố mẹ chơi bóng bàn, con chạy loanh quanh nhặt bóng sau đó bố mẹ dạy con bắt đầu từ cách cầm vợt và phát bóng như thế nào, cách tính điểm ra sao... Bây giờ thì con hoàn toàn đánh thắng mẹ nhiều séc liên tiếp, hihi, mẹ càng gỡ càng thua con. Tương tự là môn bơi lội, mẹ cũng dạy con bơi một thời gian, sau đó thì con bơi nhanh quá mẹ không tài nào theo kịp. Cờ vua thì con vẫn trong tình trạng đánh ba ván thắng một ván nhưng với con như thế là quá tiến bộ rồi vì hai năm trước con đánh mười ván thua mẹ cả mười con nhớ không? Thêm nữa là cờ vua thì bố cũng vẫn thua mẹ đều đều, mẹ ngày xưa giải nhất nữ cờ vua trường cấp ba mà, hihi... nhưng mẹ cũng chuẩn bị tinh thần là sẽ bị thua nhiều hơn vì con càng đánh càng hay...

Chuyện học hành của con cũng mỗi ngày mỗi khác, trước đây chủ yếu là con hỏi mẹ thì bây giờ chủ yếu là con hỏi bác Google. Con bảo bây giờ là Google Age, ở lớp con các bạn thường nói với nhau: if you don't know something, google it. Mẹ ngồi nghĩ về chuyện này thấy hiện ra bao nhiêu viễn cảnh, khi mà tất cả mọi người trên thế giới này cùng google một chủ đề nào đó và cùng ra những trang đó để cùng đọc, oh my god, it will change the world!

Mẹ phải cảm ơn con vì nhiều khi đã sửa giúp mẹ cách phát âm một từ nào đó tiếng Anh, hihi, đầu tiên con mới sang thì mẹ cũng dạy con đấy thế mà giờ con nói giỏi hơn mẹ bao nhiêu, không như mẹ, speak English with a Vietnamese accent. Nhân thể mẹ cũng nhắc con là mẹ vẫn kiên trì dạy con tiếng Việt cho dù điều đó khó khăn, ví dụ như bây giờ muốn giải thích cụm từ "khủng hoảng kinh tế" thì mẹ phải chuyển qua English con sẽ hiểu nhanh hơn là mẹ giải thích dài dòng bằng tiếng Việt. Mẹ con mình hợp đồng tác chiến con nhé!

Hôm qua cả nhà mình đã đi ngang đi dọc quanh thành phố trong lúc tuyết rơi nặng hạt để điền đủ cái wishlist của con, con thì nhảy nhót sung sướng từ lúc ra cào tuyết trên cửa kính xe và càng vui sướng hơn cho đến tận lúc về, cho đến tận hôm nay, khi mẹ đang viết những dòng này, bởi vì cái thứ mà con thích nhất và để ở cuối cùng (với ít nhiều lo ngại sẽ không có nó) đã được bố mẹ duyệt, và bây giờ thì nó đang nằm trên tay con, một cái i-pod touch.

Happy birthday to Son!

Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008

Something you don't see everyday

A train had hit the mother , but her calf was spared, so the man in the picture took it home and nursed it from a new born, and it never left. The moose stayed around with his horses and slept in the barn, so ingeniously, he started harnessing it with his horses. When they finally died, the bull moose still didn't leave, not even during the rut season, so the old man used the huge moose for his work. This guy lives up in Grenfell Saskatchewan, Canada.

Quite a picture.

Photobucket

(An email was forwarded by my teacher, a short message: Merry Xmas!)


Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2008

Những dấu





Tôi đẩy dấu chấm lùi xa
Để còn bày biện dần dà đằng sau
Dấu phảy như một nét nhàu
Cách ngăn già úa với màu thanh tân
Gạch ngang nối bạn đông lân
Cùng tôi kể những phong trần xa xưa
Chấm than nặng nhẹ nắng mưa
Tâm tình gửi lại bằng thưa thốt lòng
Hỏi chấm ai đợi ai mong
Bồi hồi một dáng lưng còng sớm khuya
Giữa rừng chữ nghĩa xum xuê
Anh ba chấm dắt tôi về xa xôi…

6-12-2008
HY
( Tên bài được đặt khi nhớ đến tên một truyện ngắn của Nguyễn Nguyên Phước.)

Dọn dẹp




Buồn em anh cất ở đâu
Để quên khéo lại nhuốm màu niềm vui
Giận kia chăn gối lấp vùi
Bực này tãi xuống rau mùi rau thơm
Dỗi hờn ghế dẻo nồi cơm
Ghen tuông nước chấm vừa đơm ớt nồng...

5-12-2008
HY
(Ảnh: wikipedia)

Cô nàng bé nhỏ

user posted image

Em rầu, nóng nảy, chanh chua

Làm anh lại nhớ cái mùa em tươi,

Em vui em hát em cười

Mười người nghe, cả mười người yêu em.

***

5-12-2008

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2008

Thơ tuyển vợ




Tuyển vợ vất vưởng
Lương tiêu hộ chồng
Nói như lên đồng
Cãi chồng nhem nhẻm
Đi chợ thỏm thẻm
Mấy gánh hàng quà
Cái bếp cái nhà
Nhường chồng thu vén
Tổ tôm xóc chén
Chiếu nọ chiếu kia
Chè thuốc rượu bia
Cái gì cũng máu
Người thì cực xấu
Cực bẩn, cực lười
Hễ ai chê cười
Giẩu mồm ngoa ngoắt
Tính tình quá quắt
Chi tử phá gia
Ăn mặc xa hoa
Phấn son loè loẹt
Thấy giai toe toét
Mắt đảo lạc rang
Ngực ưỡn khoe hàng
Lộ ngay đồ rởm
Học hành lởm khởm
Vừa dốt vừa ngu
Cãi thầy mắng bu
Chửi con đánh chó...

Ai giống vợ đó
Đến đây mau mau
Xe hơi nhà lầu
Đang chờ vợ đến...

19-11-2008

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Nói với con

Có những điều trước đây mẹ nghĩ rất khác bây giờ, chẳng hạn như từ hồi mẹ tầm tuổi con cho đến mãi về sau, mẹ nghĩ rằng khoa học tự nhiên quan trọng hơn khoa học xã hội, nhiều bạn bè cùng lứa cũng nghĩ như mẹ. Cụ thể là trong lớp mọi người đều coi toán là môn quan trọng hơn văn. Mẹ nhớ lại hồi học lớp 4, mẹ ở trong đội tuyển đi thi toán học sinh giỏi của thành phố Thái nguyên nên phải tập trung lên Phòng giáo dục để ôn luyện một tuần sau đó đi thi tỉnh, rồi đội tỉnh đi thi toàn quốc. Bên cạnh đội thi toán có đội thi học sinh giỏi văn cũng tập trung ôn luyện nên ở chung dãy nhà và hay gặp nhau. Bọn con trai trong đội toán thường nói vóng một câu với vẻ tự hào vinh vang không giấu diếm: "Nhà văn nói láo, nhà báo nói phét, chỉ có nhà toán học là nói đúng sự thật!". Tất nhiên là các bạn học văn nghe vậy thì không khoái nhưng họ lại không phản ứng gì mạnh thậm chí mẹ còn cảm thấy họ vẫn nể phục đội toán như là một sự chấp nhận ngấm ngầm câu nói trên...

Con có biết vì sao bây giờ mẹ lại nghĩ khác không? Con thử nghĩ mà xem, những vấn đề như: sự thay đổi khí hậu toàn cầu do khí thải CO2, ô nhiễm nguồn nước và không khí do chất thải, sự tuyệt chủng của các loài động vật, sự cạn kiệt tài nguyên... liệu có phải do một quy luật tự nhiên nào không hay là do chính con người đã gây ra? Con người, xã hội loài người ngoài việc tự mình gây ra chiến tranh hủy hoại đồng loại thì cũng đã gây ra những mối họa to lớn cho hệ sinh thái chung trên trái đất, con đã đồng ý như vậy. Tại sao con người lại gây ra những thảm họa ấy? Tại thiếu hiểu biết? Tại lối sống nặng về tiêu xài hoang phí? Tại sự tham lam vô độ dẫn đến việc cạnh tranh quyết liệt lẫn nhau? Tại sự vô cảm đến độc ác?

Vậy là từ những thảm họa của môi trường sống chúng ta phải quay về nghiên cứu con người, tìm hiểu con người, tâm lý động lực mỗi cá nhân và đường đi của xã hội loài người.

Khoa học xã hội quan trọng con nhỉ, con sẽ chú ý lắng nghe thầy giáo giảng về văn hóa, lịch sử nhé, và tìm hiểu thêm những điều thú vị về xã hội loài người. Hôm qua bố gặp thầy giáo, thầy bảo con học rất tốt môn toán nhưng các môn xã hội thì chưa tốt bằng, điều ấy làm mẹ lo lắng đấy con ạ.

Cuối cùng mẹ dẫn ra đây câu nói của một nhà triết học mà mẹ thấy rất hay: "Tất cả những gì thuộc về con người đều không xa lạ với tôi", con hiểu ý mẹ chứ?

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

Trấn tĩnh

Ngày hôm qua bắt đầu bằng một buổi sáng mùa đông yên tĩnh, khi đi qua vườn trường, tôi đã dừng lại nhìn những cành cây mang tuyết. Vài cây hình khum khum như cây đào, đỡ trên cành đen xám những dải tuyết trắng muốt, xốp nhẹ, lặng yên đứng trong không khí trong suốt của buổi sáng, phía dưới những gốc cây là nền tuyết trắng mịn màng trải ra miên man, vẻ đẹp vừa mong manh như hư ảnh vừa có bóng dáng hình hài vĩnh cửu khiến cho tôi chợt rùng mình. Mọi nỗi bối rối xáo trộn lo lắng sợ hãi suốt ngày và đêm hôm trước bỗng nhiên theo cái rùng mình mà tan chảy và lắng đọng ở những góc nào sâu khuất. Mọi thứ trở nên giản dị sáng sủa trong sự tĩnh lặng khôn cùng. Nhớ đến sự im lặng của người bạn, sao giống như buổi sáng mùa đông tinh khiết này quá. Bước đến trường trong tâm trạng nhẹ lâng lâng, tâm trạng ấy theo tôi suốt cả ngày, mọi việc trong ngày đều suôn sẻ.

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008

Mắm tôm chưng

Sau lụt thường có dịch tả, để tránh bệnh này cần ăn chín uống sôi, ai thèm món mắm tôm có thể ăn mắm tôm chưng. Mắm tôm chưng có thể chưng chỉ chính nó hoặc chưng với những thứ khác. Ở chợ Gia ngư trong khu phố cổ Hà nội có bán món mắm tôm chưng thịt băm rất ngon.

Ngày xưa mẹ mình thường chưng mắm tôm tóp mỡ. Mỗi khi mua thịt phiếu thực phẩm về đem lọc mỡ rán thì lũ tóp mỡ được gom lại để chưng mắm tôm hoặc xào với dưa chua gắt, ăn vào cơm lắm. Ba tớ thì có món dưa dọc mùng chấm mắm tôm, chưng hoặc không đều ngon. Dọc mùng cái loại có chấm tím ở giữa, cắt lá rửa cuộng xắt ngắn hai đốt tay phơi héo rồi muối như muối dưa vậy, tuần thì ăn ngon, chua quá thì đem nấu cá mài mại...

Hôm lâu hỏi thằng cu, con nhớ nhất điều gì ở Việt nam, cu trả lời ngay: bún đậu mắm tôm. Ấn tượng thế đấy!
Thế nên hôm trước viết bài thơ tặng bạn away nói về quê nhà mình đã cố tình để mùi hương mắm tôm ở ngay dưới bàn thờ tổ tiên, rõ thật là...

Đúng như bạn away nhận xét bài này ngay từ lúc viết xong, mình đã biết nó không đầy đủ và không cân xứng, có thể mình sẽ viết lại vào lúc nào đó, không phải bây giờ.


Một điều nữa là cái tên bài này trong bối cảnh của từ này ở tnxm là một ẩn ý buồn cười không dễ giải thích của mình, hy vọng có ai đó hiểu, tuy vậy không ai hiểu cũng không sao. Đại để là quê nhà của chúng ta có những ẩn chứa mãi mãi là ẩn chứa chung cho những ai cùng gọi đó là quê nhà. Ẩn chứa ấy không nói ra được hết chỉ hiểu ngầm cùng nhau được thôi...

Quê nhà – Common sense

Quê nhà có tổ có tiên
Tha hương có mỗi đồng tiền giắt lưng…

Quê nhà có mắm tôm chưng
Có canh dầm sấu, có vừng muối rang
Quê nhà có nắng chang chang
Có mưa thối đất lụt làng, lụt thôn.

Quê nhà kẻ dại, người khôn
Người giàu nứt đố, kẻ bòn chẳng ra
Quê nhà có Phật, có ma
Có hồn sông núi, có tà tử binh...

Quê nhà có nghĩa có tình
Tha hương ai cũng dặn mình đừng quên...


12-11-2008

------------

P/S: Bên này bọn mình ăn cái thứ bột khô sệt mà bọn mình gọi là mắm tôm nhưng sản xuất ở Thái, tất nhiên là không "ngon" bằng của quê nhà rồi! :)


Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2008

Cái phanh và thơ thẩn

Hôm trước viết cái entry nhại bài hát, chồng xem chồng bảo xóa ngay đi, chồng lên lớp cho một bài rồi đi đến kết luận là chồng phải làm cái phanh cho vợ kẻo vợ dễ hứng chí viết liều lắm. Vợ chẳng biết nói gì đành lẩm bẩm: Phanh này đúng thật hàng zin, vừa ấn một cái đã khít khin ngay vào...

Ngồi một mình ở lab hơi ấm ức chuyện phanh ăn quá nhưng mà cũng nhớ ra là từ trước đến nay chồng rất hiền và thoải mái cho vợ viết huyên thuyên. Chồng biết vợ thế nào, có lần tả vợ: "Ra đường lá chạm vào tai về nhà lục bát viết dài ba chương". Chồng cũng bảo với con: "Mẹ con chẳng có bạn bè nào người Việt ở thành phố này, thôi con về nhà đừng nói tiếng Anh, nói tiếng Việt cho mẹ vui". Nghe câu ấy vợ hiểu một phần chồng muốn để con đỡ quên tiếng Việt bên cạnh phần khác là tình cảm thương vợ. Người ta bảo trên ba mươi tuổi mà ra nước ngoài thì văn hóa của con người ấy cơ bản là văn hóa mẹ đẻ mang theo. Chồng lại hiểu vợ ngày xưa học cùng với em gái chồng, văn vẻ ác chiến toàn 8 với 9, thơ phú thuộc làu làu mà giờ suốt ngày tiếp xúc với ngôn ngữ đa âm tiết thì những cái ấy chẳng biết xả vào đâu. Viết blog cũng không sao, chỉ có điều...

Thôi, không trách chồng nữa, trở về với thơ thẩn, mình post lại một bài linh tinh hồi xưa viết ra chủ yếu để kể với mọi người là mình thích thơ mới lắm ạ, nhất là của ba tác giả ấy đấy.

Tớ

Tớ là cái gái đa tình
Kể ra cho cả làng mình cùng nghe
Chồng con thì cũng đề huề
Mà lòng sau trước vẫn mê ba chàng

Chàng đầu tặng tớ trăng vàng
Sau khi cẩn thận đặt nàng dưới khe
Bệnh cùi, chàng bỏ về quê
Chàng đi mặc tớ khóc mê mẩn đời...

Chàng hai đưa chén rượu mời
Vô tình tớ uống một trời ngả nghiêng
Chàng lo bình cạn rượu thiêng
Tớ yêu nên chuốc rượu duyên cho chàng
Thoắt trông ngọn cỏ mơ màng
Ngoảnh ra chàng đã theo nàng lưu linh...

Chàng ba trọn nghĩa vẹn tình
Lang thang điên dại phơi mình gió sương
Một ngày cách bóng tịch dương
Than ôi, thân tớ khóc thương bấy chầy...

Biết ơn chồng tớ bao ngày
Mặc lòng cho tớ đắng cay ngậm ngùi
Vài lời ca cẩm thế thui
Làng nghe, chắc cũng thấy vui phần nào...


27-7-2004
Hoàng Yến
----------------------

P/S: thứ sáu rồi, mai sẽ giành việc lái xe đưa chồng con đi chơi ạ. Đường ngoài phố đã chăng đèn màu rồi đấy! :)

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

Entry for November 07, 2008

Xin loi cac ban, minh da xoa noi dung entry.

Obama - Truyện cười

Tớ mới nghĩ ra truyện cười này, không biết có bạn nào nghĩ đến chưa, truyện thế này:

"Để kỷ niệm cho sự kiện gia đình Obama chuyển nhà đến nơi ở mới, White House được đổi tên thành Black House. Nước Mỹ từ đây có Black House".

:)

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008

Cười lên một tiếng...

Nỗi buồn ẩn náu trong tâm

Mà nghiền rữa nát âm thầm thịt xương

Nâng niu bằng suối yêu thương

Vỗ về bằng nhịp khiêm nhường vẫn đau

Muốn đào gốc rễ cho sâu

Dùng muôn căm ghét băm nhầu cho tan

Nghĩ rồi nát ruột nát gan

Cười lên một tiếng khô khan não nùng...

***

4-11-2008

HY

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Khoảnh khắc

Đi giữa đường chiều tôi của lòng tôi
Cánh chim mỏng dưới màu mây phai cũ,
Nắng đã tắt và mặt trời đã lặn
Phiêu bạt núi đồi sương gió trôi

Khoảnh khắc lặng của đêm ngày gặp gỡ
Sắp qua mau cho đôi ngả đôi nơi,
Ngày tàn úa, đêm sỗ sàng vạm vỡ
Tôi tiễn ngày đi yên nghỉ một đời

Rồi trở lại với bộn bề công việc
Tôi sẽ quên phút này đây trống rỗng lưng chừng,
Chiều muộn, chim bay, màu mây phai cũ
Sương gió cô đơn, tôi của lòng tôi…

31-10-2008
HY

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2008

Thơ tặng bạn Away

Người ơi


Người ơi
cứ việc
làm thơ
Đừng nghe
chó
sủa
lúc chờ
trăng lên

Rồi
người sẽ thấy
lặng yên
Một mình
thư thái
tứ bên
gió lùa

Nước trong,
trăng lỏn lẻn đùa
Có đôi con cá
vào hùa
đớp mây

Thơ cầm
mỏng mảnh
trên tay
Thả rơi
nhè
nhẹ
kẻo lay
trăng
vàng...

***
7-6-2006

Bai nay viet cach day hai nam khi vao tnxm doc tho ban Away thay nha tho hon nhien don thuong doc ma giua dam dong, ban Away co viet dap bai tho nay, phong cach cua bai dap cung rat Away, hon nhien binh di.

Dạ

Nhẹ rơi
sao
vỡ vang vang
Sống là tổ chức đám tang cho mình
Thì đành tranh thủ linh đình
Rock jazz hip hop não tình tiễn đưa
Những luồng hiện hữu say sưa
Kệ cho tuôn chảy mây mưa trong lòng
Nén làm gì những rêu phong
Cứ buông
buông dịu
rồi hong nỗi buồn
Làm thơ chó sủa
đều tuôn
Đều chung nhau một cội
nguồn chờ trăng

07.06.06
Away

Hom nay doc entry moi cua ban Away, muon vao comment ung ho ma ko lam sao comment duoc (360 kinh di), minh ben mo entry nay nhu mot loi comment tu xa, chuc ban Away thanh cong!

Blog Away

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008

Truyện bịa


Đang đêm nàng chợt nghe anh thầm thì vào tai vẻ quan trọng: "Anh nói điều này em giữ bí mật đừng cho ai biết nhé", nàng quay sang ghé sát tai anh cũng thì thầm hồi hộp: "Vâng, anh nói đi, có chuyện gì đấy?". Anh im lặng như suy nghĩ cân nhắc từng từ trong khi nàng chờ đợi. Dịch sát hơn nữa vào bên nàng, môi áp nhẹ vào tai nàng, cuối cùng anh thốt nhẹ như hơi thở: "Anh yêu em!". Nàng cười hích hích trong chăn ấm, trong vòng tay ấm hơn chăn của anh và đột nhiên nảy ra ý muốn trêu anh tí chút.
Nàng ngưng cười:
- Em đang mơ dở dang, anh làm em tỉnh, tiếc quá!
- Em mơ gì thế?
- Em mơ thấy mình đang đứng bên hàng rào thì có một chàng hoàng tử cưỡi ngựa ngang qua.
- Trông anh ta thế nào? - giọng anh hơi bối rối - có giống anh không?
- Không, hoàng tử trẻ hơn và đẹp trai hơn anh - nàng nghiêm nghị.
- Hắn rủ em đi theo hắn à? - anh sốt ruột - rồi em có đi không?
- Không, hoàng tử không rủ em đi theo.
- À!- Anh chợt tủm tỉm cười ra vẻ hiểu ý, rồi giọng anh trêu chọc như muốn tham gia vào một trò chơi - Không rủ em là phải, vì anh ta nhìn em sẽ nghĩ em là một bà phù thủy, lúc ấy em đội cái khăn len to xụ phải không? tay cầm cái chổi phải không?
- Không, em mặc cái váy hoa lụa màu hoàng yến, tay em đeo vòng ngọc thạch màu xanh.
Hự, nàng nghe tim anh đập mạnh, anh biết cái váy tay trần ấy nàng mặc vào trông xinh tươi thế nào. Anh ôm chặt nàng tỏ ý muốn ngừng ngay trò chơi.
- Anh không muốn em kể tiếp à?
Anh hôn nàng tới tấp, anh biết tính nàng, đùa dai không thể tả được, anh xuống nước: "Em kể tiếp đi"
- Hoàng tử đi qua chỗ em nhưng không nhìn thấy em vì chàng đang nhìn theo một hướng khác. Hướng chàng nhìn là một con đường dẫn đến chân một ngọn núi, bên con đường đó có một bờ hoa cỏ, thấp thoáng trong bờ hoa cỏ có một cô gái rất trẻ mặc váy lụa xanh đội chiếc mũ nơ hồng.
Anh cười phá lên:
- Em tả kỹ cô gái trẻ đó đi, anh thấy cô gái trẻ ấy hay đấy, hoàng tử cưỡi ngựa đến chỗ cô ấy thì đúng quá đi rồi.
- Cô gái ấy có khuôn mặt rất xinh, nước da trắng muốt, đôi mắt tinh nghịch...
- Ngực cô ấy thế nào? - Anh ngắt lời và cù nàng làm cho nàng cười hức hức... Rồi anh cũng làm được cho nàng quên cái giấc mơ chết tiệt ấy đi bằng những nụ hôn dài ngất.
Nàng chìm vào anh, anh chìm vào nàng. Đêm chìm vào giấc ngủ...

22-10-2008

HY

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008

Tuyết rơi rồi

Sáng chồng dậy trước đi làm từ 7h 15, con còn ngủ trên giường, mình đang chuẩn bị bữa sáng con ăn luôn và bữa trưa cho con mang đến trường thì nghe chuông điện thoại, chồng gọi bảo: "Em nhắc con mặc ấm nhé, tuyết rơi rồi". Mình chạy ra tung rèm cửa sổ, tuyết đã rơi, lấm tấm trắng trên những mái nhà bình thản, trên vạt cỏ nửa vàng nửa xanh, trên con đường nhỏ ven hồ và mất hút trong cánh rừng lá chưa rụng hết.

Con háo hức khi mình báo tin tuyết rơi nhưng lại hơi thất vọng: “chưa có nhiều mấy”, tuyết đầu mùa thế thôi con ạ, đến trưa nắng lên có thể sẽ tan hết, đất vẫn còn hơi ấm mà.

Mình cũng chưa cảm thấy gì mấy cho đến khi theo con ra xe schoolbus rồi chạy vòng quanh con đường nhỏ. Tuyết vỡ khẽ dưới chân, chợt có niềm vui nhân lên theo mỗi bước chạy, niềm vui hòa quyện vào tiếng gió vi vu bên tai. Gió vừa đủ lạnh để cảm thấy hơi ấm của mình hiện diện trên con đường vắng. Mây kết từng cụm trên không, nơi chân trời xa những hàng chim bay vội vã…

Mùa đông đến rồi, theo dấu tuyết rơi ta gặp mùa đông, như gặp người quen cũ. Mình chợt nhớ đến những bài thơ não nuột mình viết trong mùa đông, những cảm xúc ấy dường như xa lắc, lúc này mình chỉ cảm thấy vui. Ừ thì người quen cũ, chợt một ngày ta gặp lại và phát hiện ra điều ta chưa hề biết trước đây về người ấy, điều ấy quả thực mới mẻ đối với ta, phát hiện làm ta vui sướng muốn hát lên một khúc, viết lên một lời, chẳng cũng thú vị lắm sao?

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2008

Đảo Manitoulin (ảnh bạn gửi cho)

Photobucket

Hồ bên đảo.

Photobucket

Nhà bảo tàng trên đảo.

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

Một vần

Trong lúc tư lự chợt có một vần chạy ngang qua, vần âu, bỗng chốc như có đoàn tầu đưa ta qua miền thương mến . Âu Nguyệt Vân là tên người bạn gái thân thiết nhất, hay đùa là con cháu Âu Cơ. Áo nâu, áo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường, áo nâu nhuộm bùn, nâu sòng rau dưa, nâu đất. Cần câu, chim sâu, con trâu, bèo hoa dâu...Quo vadis, đi đâu? À, chị ong nâu nâu nâu nâu, chị bay đi đâu đi đâu, bác gà trống mới gáy ông mặt trời mới dậy mà trên những vườn hoa em đã thấy chị bay, bé ngoan của chị ơi... Khâu, mẹ ngồi khâu áo cho bé ngoan, bà têm trầu bên cạnh, chị hàng xóm gội đầu quay tóc, hương hoa ngâu thoang thoảng, hoa ngâu. Ngâu, vợ chồng Ngâu, mưa, mưa... Bắc cầu, cầu Ô thước, cầu kiều, bắc cầu dải yếm... Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đanh cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi... Lầu, lầu tây, chiều chiều ra đứng tây lầu tây tây lầu tây thấy cô tang tình gánh nước... Nay da em nâu tươi màu suy nghĩ, nghĩ gì lâu rứa? Bầu, nghĩ chuyện bầu bí, bầu ơi thương lấy bí cùng tuy rằng khác giống nhưng chung một dàn, một dàn dâu tằm canh cửi... Bầu, đàn bầu mà gảy tai trâu... Châu Âu, lục địa già, máy bay bà già, ua chầu chầu... Sâu, anh tưởng giếng sâu anh thả sợi dây dài ai ngờ giếng cạn anh tiếc hoài sợi dây, nông nổi giếng khơi sâu sắc cơi đựng trầu... Lo âu... Sầu, phá thành sầu nghiêng bầu ta rót, gót trăng xanh ngọt rượu canh thâu...Âu cũng là... Sớm mai ngồi nhớ hương ngâu, ngoài song thu đã nhuộm mầu quan san.


12-10-08
HY

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2008

Entry for October 08, 2008

Người con gái mặc quần

Bùi Giáng

Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
Đen và đỏ là hai màu rồi đó
Cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên

Người con gái hôm nay mặc quần trắng
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
Hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
Cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh

Người con gái hôm nay mặc quần tím
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
Vàng và tím là hai màu mỉm miệng
Mím môi cười và chúm chím nhe răng

Người con gái hôm nay mặc quần rách
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
Lành và rách đều vô cùng trong sạch
Bởi vì là lành rách cũng long lanh.
Photobucket

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2008

Ở lab

11 giờ đêm chủ nhật mình vẫn còn lọ mọ ở lab làm thí nghiệm. Làm gel cho 2D electrophoresis cẩn trọng như làm tác phẩm nghệ thuật. Vâng, bây giờ mới thấy cái đẹp của một "tác phẩm" phân tích proteins quyến rũ làm sao và để tạo ra nó phải khổ sở thế nào. Đúng là Art!

Trong lúc chờ gels solidifized, giở năm cái lá đỏ hái dọc đường đến lab hồi chiều, cho vào máy scan ở lab để tạo ra tác phẩm nghệ thuật này. Máy ảnh mới bị hỏng nên tranh thủ cái máy vẫn dùng để scan gels.

Mẹ ơi, con sắp thành nghệ sĩ đến nơi! :P


5-10-2008

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

Two-dimensional gel electrophoresis

Image:Coomassie-2D-Gels.jpg
(Coomassie stained 2D gels, from Wiki)
I use Two-dimensional gel electrophoresis to analyze proteins of the bacteria from the last entry.

desulfovibrio desulfuricans

http://www.lbl.gov/Publications/Currents/Archive/view-assets/Apr-30-2004/nice...

Đây là hình dạng vi khuẩn mà mình dùng trong nghiên cứu của mình, tên của nó là desulfovibrio desulfuricans.

Entry for October 05, 2008

http://img.photobucket.com/albums/v680/tthytn/8-2008/LakeNepahwin.jpg

(Đông năm trước, hướng có cái nhà như bao diêm ấy là trường, ảnh của bạn cùng khoa)

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008

Entry for October 04, 2008

Phóng viên Vnexpress quy đổi sai đơn vị đo hàm lượng : "Cơ quan Thuốc và Thực phẩm Mỹ (FDA) hôm qua tuyên bố việc ăn phải một lượng rất nhỏ melamine - nồng độ 2,5 microgam/kg (2,5 ppm) - sẽ không gây hại cho sức khỏe, ngay cả khi người ta ăn thực phẩm đó hàng ngày"

http://vnexpress.net/GL/Doi-song/2008/10/3BA071CE/

2,5 ppm = 2,5 miligam/kg chứ không phải 2,5 microgam/kg (=2,5 ppb)

Thế này nhé:
1 gam/kg bằng một phần nghìn (về khối lượng)
1 miligam/kg là một phần triệu (ppm)
1 microgam/kg là một phần tỉ (ppb)

Vụ melamine này quả thật cũng oan uổng cho ngành sữa theo kiểu con sâu bỏ rầu nồi canh.
Báo chí cần phải đưa đầy đủ thông tin hơn cho người dân chứ không chỉ nói mẫu của công ty này công ty kia "nhiễm", dân nghe chữ nhiễm là sợ như bệnh dịch rồi, phải nói rõ hàm lượng là bao nhiêu, so với chuẩn (của nước nào, tổ chức quốc tế nào, nếu VN chưa ban chuẩn) là cao hơn hay thấp hơn, cao thấp hơn bao nhiêu. Làm như thế mới phân loại được ra sản phẩm , vừa phục vụ yêu cầu tìm hiểu của người tiêu dùng vừa đỡ oan uổng cho nhiều công ty.


Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2008

Sữa Chứa Melamine Gây Sỏi Thận Cho Trẻ Em, ở Trung Quốc (II)

(Trả lời em Evil ở làng ven, copy về 360 cho bạn nào muốn tìm hiểu)

Evil: Chị Yến ơi, có cách gì mà tự mình kiểm tra được Melanin trong sữa hay đồ ăn không?

------

Phải dùng máy phân tích Evil ạ, hàm lượng nhỏ lắm, đơn vị hàm lượng ppb (phần tỉ về khối lượng) hoặc ppm (phần triệu về khối lượng). Đài loan giới hạn mức cho phép melamine là 0.05ppm.

Vnexpress đăng ở đây http://vnexpress.net/GL/Doi-song/2008/10/3BA07032/ "hãng Anco có nhiễm melamine với hàm lượng 203 microgam/kg." là 203 ppb gấp khoảng 4 lần mức cho phép ở Đài loan. Có lẽ hàm lượng này cũng chưa phải là cao vì bọn Nestle Taiwan Ltd nó bảo 2.5 ppm là mức quốc tế chấp nhận (chả biết chúng nó lấy ở đâu ra cái chấp nhận này, có lẽ nhiều nước ko đưa melamine vào chỉ tiêu kiểm định cho đến khi có vụ này). Bọn nó nói ở đây http://www.taipeitimes.com/News/front/arch...0/03/2003424933

Theo State Council of China thì hàm lượng melamine tìm thấy trong sữa ở Trung quốc vừa rồi là từ 0,09ppm đến 619ppm, và sữa ở Shijiangzhuang Sanlu Co. có hàm lượng cao nhất, lên tới 2563 ppm (đơn vị ppm có chỗ dùng là mg/kg, tương đương). Vì nó cao dã man thế mà bọn trẻ con lại hầu như chỉ uống sữa nên lượng vào cơ thể qua ngày tháng thành nhiều và tích tụ lại ở thận.

Bạn nào muốn tìm hiểu về các phương pháp phân tích melamine thì down load file này:
http://www.yousendit.com/download/bVlDcXl1ZDVubHp2Wmc9PQ

Tùy vào giới hạn xác định hàm lượng của phương pháp phân tích mà một mẫu có thể được kết luận có hoặc không có nhất là với những mẫu hàm lượng thấp, vì vậy nếu báo chí công bố kết quả thì cần nói rõ giới hạn phân tích của phương pháp. Vì một mẫu đem phân tích ở máy có giới hạn xác định là 25ppb giả sử mẫu đó có hàm lượng 1400ppb thì có thể vẫn là "không có gì", "âm tính" khi đem phân tích ở máy có giới hạn xác định là 2 ppm, trong trường hợp này đúng ra thì chỉ được báo kết quả là <2ppm.

Nói chung nếu báo chí không cẩn trọng khi công bố kết quả thì sẽ gây tranh cãi, nhân dân thì như bị tung hỏa mù chẳng biết đâu mà lần.



Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2008

Đêm

Em lặng nghe khuya khoắt buồn rầu

Nét trăng vơi nghiên mực đêm thâu

Viết ra những dòng trầm lắng nhất

Như nước âm thầm miết sâu vào lòng đất

Như anh yên lặng bên em khi ta ở trong nhau.

Nỗi buồn không làm tròn giọt nước mắt

Không cần lời dù một lời nói thật

Rất xa rất sâu từ rất lâu rồi

Từ khi mình biết nhau

đêm đã trôi không như trước

Anh lan toả trong em như nước dẫn mạch cây

Buồn theo nước cũng lên đầy

Anh không muốn em sống như cây

Nhưng em mãi chẳng hơn gì một cái cây thụ động

Em nở bông hoa này gửi hương vào đêm

Và lặng nghe từ đêm

Nỗi buồn của những giọt sương đang sa xuống mang theo cả mùi hương

cùng tình yêu thương bất tận

***

25-9-2008

HY

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

Sữa Chứa Melamine Gây Sỏi Thận Cho Trẻ Em ở Trung Quốc

Tin về trẻ em TQ bị sỏi thận vì uống sữa chứa melamine có thể đọc ở VnExpress.

Tôi nghĩ là chuyện này thật đáng sợ nếu xem xét đến nguyên nhân sâu xa.

Tại sao người ta lại cho melamine vào sữa bột?

Melamine có tên gọi 1,3,5-triazine-2,4,6-triamine (bazo hữu cơ) tan nhẹ trong nước, công thức C3H6N6. Tỷ lệ phần trăm khối lượng của ni tơ trong phân tử Melamine rất lớn lên đến 66%, đây chính là câu trả lời cho câu hỏi tại sao. Người ta cho Melamine vào để đánh lừa về hàm lượng Protein của sữa, do một số phương pháp xác định hàm lượng Protein (phương pháp Kjeldahl chẳng hạn) ước lượng hàm lượng protein từ tổng hàm lượng ni tơ có trong mẫu. Vì Melamine chứa 66% ni tơ nên cho vào thì tăng hàm lượng ni tơ lên rất đáng kể.

Trong việc này có thể rút ra hai kết luận, thứ nhất đây là việc làm dã man và độc ác đặt lợi nhuận lên trên hết của nhà sản xuất, thứ hai là chính kẽ hở thiếu sót của cơ quan kiểm định chất lượng đã để lọt lưới vụ việc trên.

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2008

Lặng mà nghe

Lặng mà nghe tan vỡ ở trên đầu
Lặng mà nghe tan vỡ ở trong sâu ...
Ai đi giữa dòng đời tấp nập
Hãy dừng nghe một thoáng không lâu


Nghe dòng sông quặn đau đến chết
Nghe núi đồi khô khát lụi tàn xanh
Nghe con cá than lời từ biệt
Nghe con chim bặt tiếng hót trên cành


Người giấu người những việc làm tồi tệ
Giấu làm sao với đất mẹ dưới chân
Một hạt phù sa còn có nơi trong lòng mẹ
Khỏa lấp vào đâu bao uế tạp bất nhân ?


Giọt nước mắt này nhỏ nhoi bất lực
Xin khóc cùng con cá con chim
Khóc cho cả đời sau bạc phận
Chẳng thấy màu xanh chỉ chết chóc im lìm.

----

HY

18-9-2008

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Thu

Mùa thu đến mùa thu se sắt lạnh
Em đợi gì ngoài buốt giá mùa đông
Con đường cũ không cũ hơn được nữa
Gượng làm duyên bằng đám lá rực hồng
*

Hoa tung rũ, cỏ vội vàng xanh nốt
Ngỗng xếp hàng rục rịch chuyến bay xa
Thu vừa đấy mà đã như sắp hết
Chợt hoang mang như một kẻ không nhà

*

Bước qua, bước qua một mùa thu nữa
Em vẫn bồn chồn dễ vỡ mong manh
Lại đan áo như đan niềm hy vọng
Một mùa đông ấm áp yên lành.

***
HY
14-9-2008

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2008

Năm học mới




Thứ bảy vừa rồi mình đi ăn BBQ đón năm học mới ở hồ Elbow cùng với các bạn sinh viên nước ngoài, bạn đứng bên phải mình là bạn Thu Hương người Trung quốc mà mình đã kể ở một entry, bạn bên trái người Canada gốc Tanzania học về Psychology, roomate của Thu Hương. Hôm đó mình có làm ở nhà mang đến đấy món nem rán sở trường và được các bạn khen ngon ạ.

Đợt vừa rồi gia đình mình có tranh thủ đi chơi Montreal, Ottawa, Gatineau, bây giờ thì cả hai mẹ con chuẩn bị vào năm học mới còn đồng chí bố thì chăm chỉ đi làm. Tình hình là ảnh đi chơi nhiều nhưng mà photobucket chậm quá lên cũng ngại up ạ.

Lâu rồi không blog mình update vài hàng vậy thôi, nói vắn tắt về mình là mới cắt tóc, béo ra và bận đến nỗi không có thời gian mà lên blog than thở thơ thẩn nữa ạ. :)

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2008

Quê nhà

Quê nhà có tổ có tiên
Tha hương có mỗi đồng tiền giắt lưng...

20-7-2008

HY


http://i164.photobucket.com/albums/u27/chitto2/Blog/2008_02_Tet1228.jpg
(Ảnh Chitto langven.com)

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

Là em yếu đuối bình thường

Em về thơ ấu cùng anh

Chân trần trên cỏ yên lành sớm mai

Bước qua thiếu nữ tóc dài

Mùi hương năm cũ chưa phai dịu dàng

Cho dù mấy thế kỷ sang

Trời cao vẫn ánh trăng vàng thân thương

Lênh đênh ngày thẳm đêm trường

Là em yếu đuối bình thường yêu anh

***

18-7-2008

HY


user posted image

(Ảnh từ blog Le)

Thứ Tư, 16 tháng 7, 2008

Entry for July 16, 2008

Lòng như mặt nước đêm xưa

Trăng in động tiếng chuông chùa khẽ rung...

Đường xa tri kỷ muôn trùng,

Riêng tư giữ chút tương phùng ấy thôi.

15-7-2008

HY

user posted image

(Ảnh langven.com)

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2008

Ru anh đêm hạ xa quê

Cơn giông kéo lại đất trời

Mưa rơi rơi mãi mát lời em ru

Mơ đi anh giấc mùa thu

Trời xanh xanh thắm, mây mù em nâng

Cúc vàng lối ngõ bâng khuâng

Mẹ ngồi sảy cốm hương dâng khắp nhà...

***

10-7-2008

HY


http://i16.photobucket.com/albums/b47/a2512/1-5.jpg

Ảnh của Codet (langven.com)

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

Entry for July 06, 2008

WHAT IS GAIA?

by James Lovelock






Most of us sense that the Earth is more than a sphere of rock with a thin layer of air, ocean and life covering the surface. We feel that we belong here as if this planet were indeed our home. Long ago the Greeks, thinking this way, gave to the Earth the name Gaia or, for short, Ge. In those days, science and theology were one and science, although less precise, had soul. As time passed this warm relationship faded and was replaced by the frigidity of the schoolmen. The life sciences, no longer concerned with life, fell to classifying dead things and even to vivisection. Ge was stolen from theology to become no more the root from which the disciplines of geography and geology were named. Now at last there are signs of a change. Science becomes holistic again and rediscovers soul, and theology, moved by ecumenical forces, begins to realise that Gaia is not to be subdivided for academic convenience and that Ge is much more than just a prefix.

The new understanding has come from going forth and looking back to see the Earth from space. The vision of that splendid white flecked blue sphere stirred us all, no matter that by now it is almost a visual cliche. It even opens the mind's eye, just as a voyage away from home enlarges the perspective of our love for those who remain there.

The first impact of those voyages was the sense of wonder given to the astronauts and to us as we shared their experience vicariously through television, but at the same time the Earth was viewed from outside by the more objective gaze of scientific instruments. These devices were quite impervious to human emotion yet they also sent back the information that let us see the Earth as a strange and beautiful anomaly. They showed our planet is made of the same elements and in much the same proportions as are Mars and Venus, but they also revealed our sibling planets to be bare and barren and as different from the Earth as a robin from a rock.

We now see that the air, the ocean and the soil are much more than a mere environment for life; they are a part of life itself. Thus the air is to life just as is the fur to a cat or the nest for a bird. Not living but something made by living things to protect against an otherwise hostile world. For life on Earth the air is our protection against the cold depths and fierce radiations of space.

There is nothing unusual in the idea of life on Earth interacting with the air, sea and rocks, but it took a view from outside to glimpse the possibility that this combination might consist of a single giant living system and one with the capacity to keep the Earth always at a state most favorable for the life upon it.

An entity comprising a whole planet and with a powerful capacity to regulate the climate needs a name to match. It was the novelist William Golding who proposed the name Gaia. Gladly we accepted his suggestion and Gaia is also the name of the hypothesis of science which postulates that the climate and the composition of the Earth always are close to an optimum for whatever life inhabits it.

The evidence gathered in support of Gaia is now considerable but as is often the way of science, this is less important than is its use as a kind of looking glass for seeing the world diferently, and which makes us ask new questions about the nature of Earth.

If we are "all creatures great and small," from bacteria to whales, part of Gaia then we are all of us potentially important to her well being. We knew in our hearts that the destruction of a whole ranges of other species was wrong but now we know why. No longer can we merely regret the passing of one of the great whales, or the blue butterfly, nor even the smallpox virus. When we eliminate one of these from Earth, we may have destroyed a part of ourselves, for we also are a part of Gaia.

There are many posibilities for comfort as there are for dismay in contemplating the consequences of our membership in this great commonwealth of living things. It may be that one role we play is as the senses and nervous system for Gaia. Through our eyes she has for the first time seen her very fair face and in our minds become aware of herself. We do indeed belong here. The earth is more than just a home, it's a living system and we are part of it.


Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2008

Wall-E

Nhà mình mới đi xem Wall-E về tối qua, mình chẳng review phim bao giờ nhưng tự nhiên cũng muốn viết vài dòng cảm xúc, quả là ngạc nhiên và thú vị, sự thú vị vẫn còn dư âm đến sáng nay, khi bố cháu cứ gọi mẹ cháu bằng một giọng tha thiết: "Y-và", "Y-và"...

Hôm trước xem Kungfu Panda, cả nhà đã thấy rất khoái chí, hôm qua xem Wall-E thì niềm tin về phim 3D đã chiếm lĩnh nhân loại nhà mình một cách tuyệt đối, người ta đã làm ra những hình ảnh quá đẹp, quá thật, quá giỏi. Mình không biết có phải những nỗi thất vọng về con người đã khiến cho người ta thấy thích thú khi xem phim về những con vật và robot hay không nhưng dường như sự tìm kiếm tính “người” trong những đối tượng này vẫn còn đang tiếp tục và được người xem hưởng ứng. Chúng ta biết trông cậy vào đâu đây?

Mở đầu Wall-E là cảnh những bãi rác thải. Không khí mờ mờ bụi vàng gỉ sắt, rác chất đống cao đồ sộ trùng điệp như núi, hình ảnh làm cho người ta phát hoảng, rác, có phải rác chính là cái còn lại của nền văn minh nhân loại? Không một bóng người, không một sinh vật sống. Bụi bãi rác và rác …và một robot còn sót lại, đơn độc cặm cụi đi đóng gói rác thành đống. Sao mà buồn thế khi xem đoạn này. Có thể nói phim Wall-E chỉ có hình ảnh chứ lời thoại gần như chẳng có gì vậy mà tạo ra bao nhiêu cảm xúc cho người xem.

Robot Wall-E cũ rỉ dùng năng lượng mặt trời chăm chỉ cặm cụi suốt 700 năm trong rác sau đó có thêm người bạn là một con gián (thì phải) và một sinh vật sống hiếm hoi khác là cái mầm cây được nó tìm thấy và đem trồng trong một chiếc giày da cũ. Cái mầm cây đại diện cho hy vọng tái sinh sự sống sẽ được nhắc đến ở phần sau.

Thôi mình không spoil nữa, để mọi người còn xem. Mình chỉ nghĩ về cuốn băng trong nhà kho của Wall-E như những dư âm vui còn sót lại của con người, có dư âm của tình yêu, có phải đó là điều đáng kể đã khiến con robot thay đổi, đã dạy nó biết xúc động, và biết yêu… Những robot thì yêu nhau còn con người khi ấy thì sao? Ý tưởng giả tưởng về con tàu vũ trụ trong phim cũng khá thú vị. Con người sau 700 năm sống phụ thuộc máy móc trông đồng loạt như lợn con, sống cuộc sống như những kẻ bệnh tật ngồi xe đưa, chỉ biết nhìn vào màn hình trước mặt.

Một bộ phim khiến cho mình thấy xúc động mãi vì những hình ảnh.

Eva, Eva…

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2008

Quê nhà

Quê nhà có búp hoa ngâu

Lòng tôi mưa nắng dãi dầu vẫn thương...

Hình ảnh

(Ảnh từ hinhtran.com)

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2008

Thôi

Thôi em
chẳng nhớ anh đâu
Ngoài kia hoa
nở, đầy sâu róm bò
Đồng xa thì vắng
bóng cò
Sông gần thì vắng
tiếng hò
ban trưa
Rau cải thì đã
muối dưa
Rau dăm giống mới
cũng vừa hết cay
Miếng trầu
chẳng có ai say
Quai thao nón thúng
sút dây
ai sờ
Thoi xưa khung cũ
bụi mờ
Có ai biết được
hững hờ
từ đâu.

Thôi đành,
thơ gửi môt câu
Rằng em,
chẳng nhớ anh đâu,
rồi về...

***

1-6-2006

HY


http://i164.photobucket.com/albums/u27/chitto2/Blog/2008_02_Tet1356copy.jpg
Ảnh của Chitto (langven.com)


Thứ Ba, 17 tháng 6, 2008

Bố




Bố lúc nào cũng lạc quan luôn nhìn đời tươi sáng dù bên cạnh bố là mẹ lắm khi thở than lắm khi nỉ non lắm khi chênh vênh chon von. Bố vững vàng làm cho mẹ nể phục, bố lạc quan làm mẹ phấn chấn, bố nghiêm túc làm mẹ yên tâm. Mẹ yêu bố.

Con trai đá bóng




Hôm nay con trai đi đá bóng thi đấu các trường trong thành phố, các đội bóng có cả nam và nữ, mỗi trận 20 phút, vui con nhỉ.

Đội trường con tuy rất là cố gắng nhưng đã thua ở vòng trong vòng đấu loại. Tối về con cứ băn khoăn những lý do mà đội con thua. Mẹ bảo con nếu đội nào cũng thắng cả thì lấy đâu ra đội thua nhỉ, bố cười mẹ, con thì vẫn phân vân sao các đội bạn lại đá tốt hơn...

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2008

Yêu




*
Yêu khi yên lặng vô hồn,
Yêu khi hớt hải bồn chồn nhớ mong,
Yêu khi tê tái cõi lòng...
Yêu trong hơi ấm một vòng tử sinh.
**
11-6-2008
HY

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2008

Entry for June 07, 2008

Không đề

*

Thấm lời nhạt nhẽo khinh khi
Một dòng cay đắng ê chề gắng trôi
Sông xưa đã hóa bãi bồi
Nhớ chi cuồn cuộn những lời nước reo
Tâm giao đến đoạn ngặt nghèo
Mạn thuyền đánh dấu thì neo chốn nào
Buông tay mà ngó thanh cao
Từ nay nơi ấy đã rào mấy phương
Thắp đèn chải tóc soi gương
Tìm hình bóng cũ mà thương lấy mình...

***

7-6-2008
HY

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

Đa cảm


http://farm3.static.flickr.com/2388/2395013023_a155f5527a.jpg

Entry này mình viết để trần tình.

Những khi tâm trạng mình hay vào blog viết nhảm nên nhiều entry đượm màu thê thảm, quả thực rất là phản cảm. :)

Hôm trước bạn Cà rem đã comment là mình: "bị cái bịnh ưu suy tư và đa sầu, đa cảm..."

Bạn Minh Hoàn là bạn hồi cấp 3 của mình hôm nọ cũng gửi thư cho mình: "Yen oi ! Sang nay bon tre con nha to ngu ngoan , cho me di lang thang vao vuon nha Yen ....To van nghi la Yen hoc gioi nhat khoa , nhung khong bao gio nghi Yen la nguoi da cam va mieu ta su da cam cua minh thanh cong den the !!!"

Em Thắng cũng có lần quick comment nhắc mình: "Thơ chị viết sao toàn buồn thế, viết thơ để mạnh mẽ mà tiếp tục bước chứ ạ."

...vân vân và vân vân...

Thế nên mình mới nghĩ là có khi mình đã quá lạm dụng cái blog này để viết những thứ thực là èo uột. Dở một nỗi là bình thường vui vẻ thì còn mải yêu chồng chăm con, lo công việc, học hành ở ngoài đời không có thời gian mà blog. Những khi mệt mỏi buồn bực, công việc ậm ạch, chồng bận việc chồng, con lo chơi trò của con, mới ngồi một mình nỉ non với blog được ạ. Thêm nữa là dạo này đọc tin trên mạng về VN thấy vừa lo vừa buồn, bồn chồn khó tả... nên cũng không viết sao cho vui được.

Nếu các bạn đọc blog mình chỉ thấy một con người đa sầu đa cảm yếu đuối dặt dẹo thì quả thực là mình muốn thanh minh một chút. Nhưng nghiêm túc mà nói thì mình cũng nhận ra là mình cần phải thay đổi, thay vì những nỉ non thì cần có những suy nghĩ tích cực hơn. Mình sẽ cố gắng.

P/S: cái bài thơ Buồn hôm trước mình làm sau khi mình đọc tâm sự của một bạn gái trên tnxm, bạn dần dần thoát ra khỏi nỗi buồn về chuyện tình yêu, ý của mình trong bài thơ là nếu bạn đánh rơi nỗi buồn thì đó là điều tốt lành, vì nó rất ảnh hưởng tới tim, óc, gan, dạ dày...tóm lại là đến sức khỏe của bạn.

(Ảnh từ làng Ven do bạn Phá kiếm về ạ)

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2008

Tìm

Đi ra ngó, đi vào xem
Chồng trông chồng hỏi rằng em tìm gì?
Em tìm vạt nắng xuân thì,
Áng mây hồng phấn, gió kỳ cập kê
Em tìm con suối đam mê,
Chảy qua năm tháng lê thê có còn
Tìm thêm ngọn núi xanh non,
Đường mơ thoắt nhuốm màu son ráng chiều...

***

26-5-2008

HY



Thứ Hai, 26 tháng 5, 2008

Buồn

Cam tâm mang một nỗi buồn

Lêng đênh đi đến nửa đường đánh rơi

Ai nhặt thì tin cho tôi

Bện thừng nước mắt tôi lôi buồn về

Đãi buồn một tiệc chán chê

Óc tim tủi hổ, gan mề đắng cay...

***

26-5-2008

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2008

Đồng dao người hèn

Ở bầu thì tròn
Ở ống thì dài
Ai muốn sống dai
Cái đầu phải cúi
Tiền nằm trong túi
Đồng rủi đồng may
Nước mắt đắng cay
Nuốt vào trong dạ
Lắng nghe cụ Cả
Chớ đả ông Hai
Ba, Bốn đừng hài
Sáu, Năm kính cẩn
Kệ thằng ăn bẩn
Mặc đứa ăn tham
Chớ mở quai hàm
Kẻo mà khốn đốn
Con chuột khéo trốn
Mèo mướp nằm khan
Anh hèn biết gian
Tôi hèn biết dối
Đất trời tăm tối
Vạc lội cốc mò
Nước đục khéo dò
Nông xơi cò béo
Hoa sen thì héo
Xôi xéo thì thiu
Ruồi muỗi dập dìu
Quýt làm cam chịu
Thất bát thập cửu
Thổ hạ sơn vu
Tú tụ tù tu
Hen hèn hên hến...
***
22-5-2008
HY

Về thôi Salut




Sương phủ sương tan
Hoa nở hoa tàn
Trăng tròn trăng khuyết
Mùa đông mù tuyết
Mùa hạ nắng giòn
Xuân về xanh non
Thu sang lá đỏ
Ngọn đèn sáng tỏ
Đêm tối mịt mờ
Người dại thì khờ
Người khôn thì láu
Ai nóng thì cáu
Ai mát thì hiền
Đàn bà có duyên
Đàn ông có dũng
Nước chảy chỗ trũng
Đá đội non cao
Muốn che thì rào
Muốn khoe thì mở
Lúc sướng quên khổ
Gặp vui hết buồn
Đi mỏi con đường
Về thôi
Salut...
***
5-2008
HY

Climate change: Attributing cause and effect

Link

Figure 1. Going through the changes

The literature sampled by Rosenzweig et al.1 in analysing the possible impacts of climate change covered a diversity of phenomena in a diversity of biological and physical systems. Examples are perturbation of polar bear behaviour; timing of peak stream flow, of grape harvests, and of spring flowering and bird migration; and variation in the freeze–thaw pattern in tundra, in krill stocks and in glacier 'wastage'.

Entry for May 22, 2008

Attributing physical and biological impacts to anthropogenic climate change

Figure 2: Location and consistency of observed changes with warming

Locations of significant changes in physical systems (snow, ice and frozen ground as well as hydrology and coastal processes) and biological systems (terrestrial, marine and freshwater biological systems), and linear trends of surface air temperature (HadCRUT3; ref. 35) between 1970 and 2004. Regions are based on data in refs 36 and 37. White areas do not contain sufficient climate data to estimate a trend. Note that there are overlapping symbols in some locations; Africa includes parts of the Middle East.

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2008

Hoa và Lữ khách

Trời xuân tươi sáng
Hoa cười trong nắng
Hương đưa dịu dàng
Một thoáng bàng hoàng
Lữ khách đường xa
Dừng bước bên hoa
Hoa càng thơm ngát
Hương như tiếng hát
Say đắm ngọt ngào
Sắc như ngọc quý
Âm thầm muốn trao
Lòng nghe xôn xao
Lữ khách mỉm cười
Ghé xuống hoa đời
Một lời khe khẽ:
Hoa ơi đẹp quá
Tôi chỉ ngang qua
Tôi chỉ ngang qua...
***
22-5-2008
HY
(Ảnh từ: newsimg.bbc.co.uk/)

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2008

Thu Hương

Đấy là tên tiếng Việt của nữ nghiên cứu sinh Tàu cùng lab, cô 30 tuổi, sang tháng 9 năm ngoái, đến cuối năm thì xin được vào ở ký túc. Thu Hương xinh xắn, hay nói hay cười, tập yoga đều đặn và ăn uống kiêng khem vì sợ béo.

Cuối tuần gia đình tôi đi chợ, Thu Hương hay nhờ mua những thứ nặng như gạo, bột... rồi cả sữa, trứng, cam, chuối... Tôi cũng nhiệt tình giúp cô vì nghĩ rằng mình tiện ô tô, chồng tôi không nói gì những lần đầu khi cô mới chuyển đến nhưng lâu quá về sau thì tỏ ra khó chịu.

Đến hôm qua thì anh đã xả bực dọc lúc chờ tôi chọn cam và táo cho cô, mỗi thứ mười quả, tôi lựa rất cẩn thận, anh tức tối: "Làm sao em lại cứ phải đi hầu cái con ấy, nước mình làm chư hầu cho nước nó chưa đủ hay sao mà em phải đi hầu hạ nó hết lần này đến lần khác?". Tôi nhẹ nhàng nói là mình có ô tô chở hộ nó thêm tí đồ cũng không sao. Anh tiếp tục càu nhàu rằng để cho cái con bé nhóc con dẻo mồm ấy nó sai khiến mà không biết tự trọng. Tôi chẳng nói gì thêm cho nó yên chuyện. Xong ở cửa hàng thực phẩm, chúng tôi lên chỗ trung tâm mua sắm để tìm mua mấy thứ. Tự nhiên chúng tôi nhìn thấy đằng xa Thu Hương đang tung tẩy với một đứa bạn Tàu ở mấy hàng quần áo. Chồng tôi được thể lại ca tiếp, em thấy chưa, nó đi chơi kia kìa, trong khi em hầu hạ khuân vác cho nó... v.v...

Chiều về đến nhà, anh sai thằng con xách đồ của Thu Hương lên tầng trên phòng của cô ấy và bảo nó nói rằng: bố tôi cho rằng từ lần sau cô nên tự lực vì việc mua hộ này cũng không convenient lắm đâu.

Chắc là không có lần sau nhờ vả nữa, thôi, cố gắng vậy Thu Hương nhé, tôi cũng muốn giúp cô nhưng nếu việc ấy làm phiền lòng người nhà tôi thì tôi khó lòng tiếp tục, còn thì tôi cũng chẳng để ý đến việc nước cô to nước tôi bé đâu. Hôm trước thấy cô ngồi trước màn hình mà khóc cảnh động đất ở Trung Quốc thì tôi cũng đã ngậm ngùi mà nghĩ rằng to bé gì cũng mong manh như nhau cả…

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2008

Bên ô cửa

(Tranh từ www.art.com)

Bên ô cửa

Có đôi kia đang dằn vặt nhau
Từ xa chỉ thấy gã đàn ông lắc đầu vung tay
Cô ả thì ôm mặt rung vai
Không thấy được nước mắt
Chắc hẳn cô nàng vừa khóc vừa nói dối
Vì tối hôm qua bên cửa sổ chính cô này ôm một gã khác to cao hơn, họ đua nhau làm trò khỉ khiến tôi phải kéo rèm sợ trẻ con nhìn thấy.

Kệ cô ả với gã đàn ông không cao lớn tôi đi làm món cánh gà rán rưới nước sốt cà chua.
Tôi cược với cái máy xay sinh tố là Không Cao sẽ xơi ngon lành đĩa dối trá nêm nước mắt. Quả nhiên, thằng cha quay ra dỗ dành cô ả, cuối cùng hai đứa dắt nhau đi chơi.

Tôi thay cánh rèm gấp đúp mới mua, ngày mai thế nào To Cao cũng tới...

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2008

Chấm bài

Chấm bài là một công việc buồn tẻ, nhưng biến nó thành thú vui thì cũng nhiều cái hay ho. Năm ngoái mình tham gia chấm bài Final exam môn hóa hữu cơ tại trường với một số người ở khoa, nhiều chuyện buồn cười. Sinh viên làm bài đến chỗ tắc ngồi vẽ vời viết lách rất là hài dù thời gian thi có hạn. Năm nay cuối kỳ phải chấm Assignments cho 63 sinh viên đại học, cũng hóa hữu cơ, ngồi đọc bài làm trúc trắc của bọn chúng tìm cách tạo thú vui cho mình thế là đọc theo kiểu "mở rộng tâm hồn", nhìn những lời giải bài tập đầy những cơ chế, phản ứng, công thức, giải thích... mà tưởng như nghe bọn chúng đang chuyện trò tâm sự bằng những con người thật hiện diện cả trí óc và tình cảm với tâm sinh lý, hehe vui phết. Tóm lại thì có những kết luận như sau:

1- Những anh chị hiểu bài và tư duy khoa học, tâm sinh lý cân bằng thì viết ra mạch lạc, trả lời thẳng vào vấn đề chính, bố cục cân xứng đầy đủ không dài lan man không thiếu sơ sài, tính toán chính xác...tất cả có bốn vị được xếp loại nhóm này được 20/20 điểm.

2- Những anh chị chẳng hiểu bài, tâm lý bất cần, viết ra mấy mục dăm câu ba chữ cho có, vài vị.

3- Những anh chị cứ viết vòng vo rõ dài kiểu muốn giấu cái dốt nhưng cái dốt nó lại tòi ra ở những cái chỗ dài dòng huyên thuyên ba lăng nhăng xí xộ. Thay vì viết cái cơ chế ngắn gọn chắc chắn lấy điểm, từng bước làm bài toán hóa thì cứ tuôn văn nghị luận ra cuối cùng thì vắng cái đáp số. Các bạn này ko nắm bài nhưng lại không dám nhìn thẳng vào sự thật là mình không nắm bài, tâm sinh lý ngoằn nghèo uốn lượn cho nó thành con số không duyên dáng.

4- Những anh chị hiểu bài nhưng không chắc chắn, vì chưa thực sự thuần thục, vì tâm sinh lý bất an viết đúng rồi tự nhiên thay số vào lại sai, sai ở những chỗ ko đáng, nhầm nhọt sang trồng trọt, hay là trật tự lộn xộn không liền mạch, loại này đông. Trải dài từ một lỗi đến vô số lỗi không đáng.

5- Những anh chị lười biếng dối trá đi copy của người ta, nhìn phát biết ngay bài copy, viết mà ko nghĩ và hiểu về cái mình viết nó khác, loại này ít nhưng rất đáng ghét, mình mà có thời gian thì mình xử lý nhưng mà mình mệt rồi mình bỏ qua cho thoát lần này.

Thế thôi nhỉ. :)

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2008

Anh ơi


Khi em viết chữ : cuối trời
Là em muốn đẩy rối bời thật xa
Ưu tư, vương vấn, ngầy ngà...
Cứ ra chốn ấy đàn ca vẫy vùng!

Khi em viết chữ : xin đừng.
Lòng che chắn vẫn ngập ngừng muốn đau
Đã quên hai chữ vì nhau
Giữ gì những chữ tâm đầu sớm mai.

Rồi em viết chữ : một hai
Đếm cho ngày rộng tháng dài em đi
Xin đừng nhắc nữa làm gì
Chiều tàn nắng cũng quy y cuối trời...

11-4-2008

HY

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2008

Entry for April 01, 2008

Giấc mơ

Chúng ta là những chàng trai rẻ tiền
Bám tư bản và ngồi lê tán nhảm
Suốt đời mơ về một cô gái đảm
Đẹp như tiên lại thông thái, dịu hiền

Chia sẻ cùng ta tâm trạng khi điên
Cười nhạo với ta thượng đế và đất sét
Ở bên nàng ko giờ nào là giờ chết
Nàng yêu ta đến tận phút lâm chung

Như tri kỷ, hai anh em, như cúc như tùng
Phải chăng ta yêu nàng từ sự khởi đầu của ký ức
Số đo nàng, những số đầu tiên làm ta thao thức
Vì nàng ta suýt gây ra vụ án kinh hoàng

Giấc mơ cuối cùng vừa bị đập vỡ bởi Babu-san
Thằng cha cùng lab ngu si làm rơi bình a mô ni ắc
Đã thế lại còn thở than tuổi nó rủi ro, tuổi của chó mực
Ta chẳng biết nói gì giở thuyết tiến hóa ngược ra xem...

-------------

Những cụm in nghiêng là tên truyện ngắn của Nguyễn Nguyên Phước.

Không có vua

Không có vua, chôn cất tướng về hưu
Kiếm sắc vùi tro quên thời vàng lửa
Anh đưa sáo sang sông, theo những người thợ xẻ
Ăn muối của rừngthương nhớ đồng quê.

Những bài học nông thôn ngược gió Hua Tát * ùa về
Giăng lưới bắt chim, chăn trâu cắt cỏ,
Bơi đuổi theo con gái thủy thần tóc dài vai nở,
Đêm tối mịt mùng có tiếng hát Trương Chi.

Chảy đi sông ơi, phẩm tiết biết là gì,
chiếc tù và bỏ quên giữa tiệc xòe vui nhất,
bóng hạc vừa bay vừa kêu thảng thốt,
Hay là mặn nồng chút thoáng Xuân Hương?

Thổ cẩm, hoa ban** thành huyền thoại phố phường
Mưa Nhã
Nam ướt những người muôn năm cũ
Không khóc ở Ca-li, khóc bao nhiêu cho đủ
Xa ngái rồi tuổi hai mươi yêu dấu xanh sương…

------------------

Những cụm in nghiêng là tên truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp.

* tên truyện: Những ngọn gió Hua Tát

* * hoa ban là tên nhà hàng của ông.

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2008

Tháng Ba thương nhớ


Tôi nhớ lời hát nghe từ hồi nhỏ: "Tháng ba mùa con ong đi lấy mật, mùa con voi xuống sông uống nước, mùa em đi phát rẫy làm nương, anh vào rừng đặt bẫy cài chông...". Chị Lan, chị Minh hay hát bài này, hai chị là chị em ruột, cháu của chú Châu hàng xóm nhà tôi, lần lượt đến nhà chú Châu trông thằng cu Tép giúp cô chú. Chị Minh vui tính bộc tệch hay gọi tôi sang chơi đánh tú lơ khơ, hát hò... Hồi ấy tôi khoảng 11-12 tuổi, thường tưởng tượng ra chị Minh tóc búi cao phát rẫy làm nương như cô gái Tây nguyên. Tôi chưa đến đó bao giờ nhưng lời bài hát khiến tôi tin là nơi ấy rất đẹp.
Đồi Độc lập nơi có dãy nhà chúng tôi ở cũng rất đẹp, nhà nào cũng có vườn cây xanh xanh, có nhà còn có dàn hoa thiên lý trước cửa. Tháng ba, hoa thiên lý nở thơm ngát. Tôi nhớ chị Yến và chị Giao đều rất thích hoa thiên lý, bộ ba chúng tôi rất thân với nhau dù tuổi cách xa nhau, chị Yến sinh năm 63 chị Giao sinh năm 67 và tôi sinh năm 69. Hồi ấy có anh Lượng rất thích chị Yến, có lần anh tặng chị chùm hoa thiên lý để tỏ tình. Chị Yến xúc động viết thơ vào sổ tay, tôi hồi đó cứ thích đọc sổ tay của chị và ngẫm nghĩ mãi về những bài thơ trong ấy. Khi đó tôi nhỏ tuổi nhất nhưng rất thích đi theo các chị, cứ được các chị rủ đi chơi là đi luôn. Nhớ có lần cả ba chúng tôi bắt gặp một ổ trứng gà đẻ rơi ở gần dãy nhà thực phẩm, thế là chia nhau mang về nhà. Tôi còn theo chị Giao ra tận vườn trường Đồi Độc lập nơi lớp chị trồng rau, những luống rau rất dài.
Tháng ba, tôi nhớ màu xanh mướt mắt của cây cối trong vườn. Vườn nhà tôi có một hàng na, tháng ba hình như cũng là lúc na ra hoa, những cánh hoa chum chúm rủ xuống hiền lành. Phía dưới vườn là màu xanh của rau ngót, rau lang. Rau ngót nhà ăn không hết nên thỉnh thoảng mẹ tôi cắt bó bằng dây chuối thành những mớ tròn vo cho vào đầy cái rổ to để tôi mang ra chợ bán. Chợ ở cách nhà một đoạn đường, kể ra đi bán như thế tôi cũng hơi ngượng nên thường đội nón vào cắm cúi đi rất nhanh, chỉ ngại gặp bạn nào cùng lớp hay thầy cô giáo. Ra cổng gặp bọn trẻ con hàng xóm cũng ngượng nên chờ mẹ cắt rau về bó rồi rảy nước trong bếp xong xuôi đâu đấy mới chạy ra ngó không có đứa nào là cắp rổ ù đi. Mẹ cứ động viên nên đi bán hoài hoài lần này lần khác, năm hào một mớ, mang nguyên xi tiền về đưa mẹ, ngoan lắm.
Mùng ba tháng ba âm lịch các nhà rục rịch bánh trôi bánh chay, nhà nào có bà nội bà ngoại thì chắc chắn là trẻ con được cắm tăm bánh trôi rồi. Chị Minh cũng làm bánh trôi bánh chay, xay nhờ gạo nhà bà Quỳnh mang về nặn. Tôi được ăn ké với chị Minh chứ nhà tôi ba mẹ đi làm bận cả, không có thời gian. Có khi chủ nhật rỗi rãi ba tôi cũng làm bánh bột lọc nhân tôm kiểu Huế cho mà ăn. Tôm là thứ tôm đồng nhỏ mẹ tôi mua mớ ngoài chợ. Bột là bột sắn vườn nhà xay ra đem lọc rồi gạn phơi khô cất lâu lâu lấy ra nấu chè, làm bánh. Lá gói ba'nh là lá chuối cũng ở vườn nhà. Bánh hấp bằng chõ. Bóc ra miếng bột trong suốt, hai con tôm đỏ nằm giữa trông rất ngon. Thế nhưng tôi vẫn thích bánh trôi, vì nhiều nhà có, vì trẻ con rộn rực cái không khí chung, vì cái gì chẳng biết... Về nhà khoe được ăn bánh trôi bị anh tôi trêu đồ ăn chực cũng hơi chưng hửng nhưng hễ chị Minh gọi còn đĩa bánh sang ăn cho vui là lại tót sang, thường là làm nhiều ăn hai hôm mới hết. Khi mẹ tôi về hưu thì mới hay được ăn bánh trôi nhà làm vào tháng ba, không những bánh trôi mà bánh cuốn, bún... do mẹ tôi tự tay làm.
Tháng ba, mảnh vườn kế sân trước cửa cũng nở nhiều hoa. Hoa đồng tiền đơn, đồng tiền kép, hoa thược dược, hoa cúc, hoa hồng quế ... Hai khóm hoa nhài sáng sớm ra thơm ngát, tôi chọn vài bông trắng tinh vào ướp chè. Trưa đến có hoa mười giờ, nắng tháng ba bắt đầu chói làm hoa mười giờ càng đỏ rực rỡ. Đêm về có khóm dạ lan hương thoang thoảng. Tôi nhớ bài hát: "Mùng tám tháng ba, em ra thăm vườn, chọn một bông hoa xinh tươi tặng cô giáo..." Bài này tôi hát từ hồi ở mẫu giáo, lâu lắm rồi, là lớp mẫu giáo ở nhà trẻ mẹ tôi làm việc, mẹ tôi cũng là cô giáo nuôi dạy trẻ...

Một tháng ba nữa sắp qua.

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2008

Nghe




Nghe lòng thốt nhẹ
như mây
Nghe mây chợt nặng
như đầy vạt mưa

Nghe đàn rót nhịp lưa thưa
Nghe chim nức nở
như vừa thoát tên...

Nghe chiều xa ngái màu duyên
Nghe đêm gần lại
bình yên
một ngày.
***

12-6-2006
HY

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2008

Đồng dao ba ta'm

Cơm dẻo cơm thơm
Trà ngon trà đắng
Này đêm thanh vắng
Này sớm yên bình
Tơ nhịp rung rinh
Nỉ non khúc nhạc
Tóc nói lời bạc
Mắt khoe dãi dầu
Ai còn ở đấy
Yêu nhau được lâu
Yêu nhau đậm đà
Yêu nhau thật thà
Yêu nhau yếu đuối
Có đâu lời cuối
Còn đâu lời đầu
Bước đâu thì vừa
Đi đâu thì quá
Vừa tan sương giá
Đã ụp chiều tà
Thôi thì đông qua
Cho mùa xuân tới
Những buồn cũ rối
Nhét lên mái nhà
Ơi bà đồng nát
Mang đi thật xa...

8-3-2008
HY

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2008

Entry for March 08, 2008

Vì sao tôi viết

Đôi khi những lời viết ra như người bạn
tôi tựa vào để bớt chênh vênh
mỗi ngắt câu để lại dấu con đường
cho tôi nhớ đằng sau mình khỏi lạc

Khi lời ấy là mật ngọt lừa mị tôi vẫn nhấm nháp trong bất an nghi hoặc
Khi lời ấy là phấn son giả tạo tôi vẫn trát bôi che những nếp tang thương
Và khi lời ấy quất những lằn roi khắc nghiệt tôi vẫn kiên nhẫn chịu đựng
Cả khi chúng hóa sợi dây xiết lòng tôi đau đớn
tôi vẫn muốn bám vào
bởi dưới kia là vực thẳm bất tận
ngay cả những lời khiến tôi đau khổ nhất cũng không thể so với đáy vực hut hút kia.

Những lời viết cùng tôi đi qua...

Nước mắt tôi mặn lời viết ra,
nụ cười tôi vang từ trong câu chữ.

Những lời viết đi qua, đi qua...


8-3-2008
HY

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2008

Trăng đêm nay

Êm lòng mây trăng đêm nay đã chết

Cái chết du hin, lng l, xa xôi

Khuôn rã ri, nhng tia ngc đã nguôi

Xuôi tít tp không mt li tâm huyết

*

Như chưa tng đy, như chưa tng khuyết

Chưa tng xanh, chưa tng chín au mình

Chưa l lơi, chưa biết c chung tình

Chưa ngây ngất cũng chưa hề đau đớn

*

Dải lụa đêm đen niệm thành huyệt lớn

Không làm cái chết hóa tang thương

Nước mắt sao rơi lấp lánh như sương

Chẳng khiến đất trời thêm ai oán

*

Gió đã dứt thầm thì lời rao bán

Những tình trăng say đắm mấy phương trời

Hết lấp lánh rồi, sóng nước cũng yên trôi

Lòng tắt lặng, trăng đêm nay đã chết...

***

3-3-2008

HY

Tuyết

(Tặng bạn chỉ- thích- tuyết)

I

Tuyết tháng mười hai tung bay như trẻ nhỏ

Xanh thẫm tàn thông những bông trắng la đà

Tuyết tháng một xốp óng nõn nà

Tinh khôi gót ngọc ngà xuống phố...

Tuyết tháng ba thoắt già nua khốn khổ

Trằn trọc co ro lam lũ với bụi đường...

II

Đời tuyết ngắn dài chất chứa yêu thương

Hồn nhiên rơi, hồn nhiên tích tụ

Che chở hạt, mầm, chồi... ngon giấc ngủ

Tháng ngày đông giá buốt miên man

Để một ngày tất cả bỗng hân hoan

Dưới nắng ấm bừng lên muôn sức sống

Những búp xanh non, những nụ hồng tươi thắm

Ngó nhìn quanh, tuyết lặng lẽ đi rồi

Ai là người sẽ nhớ tuyết, tuyết ơi...

3-3-2008

HY

(Chuẩn bị tinh thần chia tay với tuyết thế thôi chứ tuyết vẫn chưa tan ạ :)

Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2008

Mùa đông ở Niagara Falls

Đầu tháng 2 vừa rồi gia đình mình có đi một chuyến đến Niagara Falls, bọn mình đã từng đến nơi này vào mùa thu năm 2006. Khác với vẻ diễm lệ đầy màu sắc dưới bầu trời trong vắt vào mùa thu, Niagara Falls mùa đông băng giá, lạnh lẽo và hơi u ám những ngày bọn mình ở đó. Tuy vậy, một cách chậm chạp, một vẻ đẹp khác của Nigara Falls dưới băng giá tuyết sương đã lặng lẽ điềm nhiên hé lộ.

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Bioremediation

Mình phải chuẩn bị một bài nói ở lớp về Bioremediation, mình mở entry này để có gì thú vị thì lưu vào.

1. Groundwater Contamination and Bioremediation: Myths and Realities

Presenter(s):Elizabeth A. Edwards, Ph.D., P.Eng

2. Terry Hazen discusses when it's best to resort to engineered bioremediation of contaminated sites, and when it's best to rely on natural attenuation.

À, liên hệ vào nước mình, không biết ở Việt nam dịch từ Bioremediation như thế nào nhỉ? Đã có những thử nghiệm hay áp dụng chưa nhỉ? Có bác nào quan tâm đến vấn đề này không?

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2008

Đọc thơ

Leo lên cỗ xe trần trụi

chịu đựng những cú xóc ngôn từ thốc vào gan ruột

đổ mật xanh mật vàng

mới biết mình là kẻ sung sướng ấm êm lầu trang lá ngọc

không biết đời khốn nhọc,

mài dũa ngày đêm những vần thơ nhạt nhẽo dễ dàng...

27-2-2008

HY

Trong mơ

Em ngoái lại, cả một rừng hoa thắm

Ngước trông lên, tuyết rơi bạc con đường

Lại ngoái lại, vẫn rừng hoa thắm ấy

Và trông lên, khắc khổ những cành dương...

27-2-2008

HY

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2008

Một mai

Từng từ trượt qua kẽ những câu thơ

Lao đi mất hút

Những từ mềm mại dịu dàng xuôi mái tóc hai màu tìm về với đất

Những từ ướt át sóng sánh trôi theo dòng sông bỏ lại đồng khô trơ gốc rạ

Những từ say đắm nồng nàn để một vệt loang trong ly rỗng

Vệt loang ngơ ngác đắng trước khi ly rỗng lập cập rơi xuống vỡ tan tành...

*

Em chẳng đủ sức chạy theo những ngôn từ từng làm anh thích thú

Đeo kính vào, em viết bài thơ ngay bên giường ngủ

Bài thơ bằng những từ cuối cùng sót lại

Đều đều chậm rãi

Giản đơn, khó nhọc

Như tiếng gõ mõ chùa khuya

Bình yên nhé anh yêu, dù tiếng mõ kia có tắt lặng giữa chừng...

***

22-2-2008

HY

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2008

Entry for February 20, 2008

Hôm qua là kỷ niệm 13 năm ngày cưới chúng mình, sản phẩm của ngày ấy mỗi ngày mỗi lớn... :)

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2008

Chuyện Ngày Xưa


http://i163.photobucket.com/albums/t296/dienbg04/MuctuLaiCoThon.jpg
Đêm trăng sáng


Đêm mùa hè ấy trăng sáng lắm
Ba cô thiếu nữ tụm ngoài sân
Chuyện trò khe khẽ như tâm sự
Những chuyện xa xôi, những chuyện gần

Cô Lớn thẹn thùng, lời ấp úng:
Chiều nay gánh nước lại gặp người
Người ta đưa tặng chùm thiên lý
Giấu vào tay áo vẫn còn tươi

Cô Nhỡ đăm chiêu: anh ấy giỏi
Nghe rằng mai mốt sẽ học xa
Tháng năm biết mấy là cách trở
Liệu đến mai sau có một nhà

Cô Bé mộng mơ: chi mà ngại
Đường xa chắp cánh những thơ hồng
Bao nhiêu tình đẹp trong xa cách
Thắm thiết về sau phút vợ chồng

Trăng sáng trên trời trôi miên man
Thiếu nữ tâm tư dệt ý vàng
Chợt áng mây ngang màu ủ dột
Chạnh lòng lại nhuốm chút hoang mang

Đêm ấy đêm sau nhiều đêm nữa
Thiếu nữ bâng khuâng chắp mộng lành
Những câu say đắm lời mơ ước
Những tình son sắt, ý mong manh...

Hai mươi năm cũ trôi theo gió
Cô Bé giờ đây đã một con
Cô Lớn sang ngang hai lần lỡ
Cô Nhỡ một thân vẫn cứ giòn

Gặp nhau nhắc đến chuyện người xưa
Những lời thú thật rộn như mưa
Hồi ấy em thường ao ước đấy!
Ôi chao em nhớ cũng không vừa!

Tình ấy như một mùa trăng sáng
Tinh khiết hồn nhiên dưới áng mây
Một thời xuân sắc đi chẳng lại
Ký ức trong tim vẫn vẹn đầy

Người ấy xa vời có biết đâu...


18-2-2008
Hoàng Yến