Sáng chồng dậy trước đi làm từ 7h 15, con còn ngủ trên giường, mình đang chuẩn bị bữa sáng con ăn luôn và bữa trưa cho con mang đến trường thì nghe chuông điện thoại, chồng gọi bảo: "Em nhắc con mặc ấm nhé, tuyết rơi rồi". Mình chạy ra tung rèm cửa sổ, tuyết đã rơi, lấm tấm trắng trên những mái nhà bình thản, trên vạt cỏ nửa vàng nửa xanh, trên con đường nhỏ ven hồ và mất hút trong cánh rừng lá chưa rụng hết.
Con háo hức khi mình báo tin tuyết rơi nhưng lại hơi thất vọng: “chưa có nhiều mấy”, tuyết đầu mùa thế thôi con ạ, đến trưa nắng lên có thể sẽ tan hết, đất vẫn còn hơi ấm mà.
Mình cũng chưa cảm thấy gì mấy cho đến khi theo con ra xe schoolbus rồi chạy vòng quanh con đường nhỏ. Tuyết vỡ khẽ dưới chân, chợt có niềm vui nhân lên theo mỗi bước chạy, niềm vui hòa quyện vào tiếng gió vi vu bên tai. Gió vừa đủ lạnh để cảm thấy hơi ấm của mình hiện diện trên con đường vắng. Mây kết từng cụm trên không, nơi chân trời xa những hàng chim bay vội vã…
Mùa đông đến rồi, theo dấu tuyết rơi ta gặp mùa đông, như gặp người quen cũ. Mình chợt nhớ đến những bài thơ não nuột mình viết trong mùa đông, những cảm xúc ấy dường như xa lắc, lúc này mình chỉ cảm thấy vui. Ừ thì người quen cũ, chợt một ngày ta gặp lại và phát hiện ra điều ta chưa hề biết trước đây về người ấy, điều ấy quả thực mới mẻ đối với ta, phát hiện làm ta vui sướng muốn hát lên một khúc, viết lên một lời, chẳng cũng thú vị lắm sao?
2 nhận xét:
Bai tan van nay cua chi doc hay qua! Cam on chi.
thèm đc ngắm tuyết như c :)
Đăng nhận xét