Ngày hôm qua bắt đầu bằng một buổi sáng mùa đông yên tĩnh, khi đi qua vườn trường, tôi đã dừng lại nhìn những cành cây mang tuyết. Vài cây hình khum khum như cây đào, đỡ trên cành đen xám những dải tuyết trắng muốt, xốp nhẹ, lặng yên đứng trong không khí trong suốt của buổi sáng, phía dưới những gốc cây là nền tuyết trắng mịn màng trải ra miên man, vẻ đẹp vừa mong manh như hư ảnh vừa có bóng dáng hình hài vĩnh cửu khiến cho tôi chợt rùng mình. Mọi nỗi bối rối xáo trộn lo lắng sợ hãi suốt ngày và đêm hôm trước bỗng nhiên theo cái rùng mình mà tan chảy và lắng đọng ở những góc nào sâu khuất. Mọi thứ trở nên giản dị sáng sủa trong sự tĩnh lặng khôn cùng. Nhớ đến sự im lặng của người bạn, sao giống như buổi sáng mùa đông tinh khiết này quá. Bước đến trường trong tâm trạng nhẹ lâng lâng, tâm trạng ấy theo tôi suốt cả ngày, mọi việc trong ngày đều suôn sẻ.
1 nhận xét:
nhẹ như là sương mai :)
Đăng nhận xét