Góp ý của bác Thọ cho bài trên, em lưu lại đây để suy ngẫm thêm: "bai thơ Trong mơ này y tứ hay Nhung câu chữ kém: Trong mơ Em ngoái lại, cả một rừng hoa thắm Ngước trông lên, tuyết rơi bạc con đường Lại ngoái lại, vẫn rừng hoa thắm ấy Và trông lên, khắc khổ những cành dương... Các từ Ngoái là căn cứ vào sự thật nhiều quá nên vần kém. Chừ Roiư cũng thừa nó làm con đường ko đẹp thêm ko gợi ra... Nên viết chỉ cần Tuyêt bạc con đường, cần gì chữ roi nữa. Sao làm thơ thấy đoiừ thế nào cứ phải trung thành với nó? Đúng như sự thật? Ngay cả Câu Lại ngoái lại cung hoan toan theo tư duy thơ như vậy Đọc rất bực. Chán thật anh mà viết a ko vậy: Em ngoái lại, cả một rừng hoa thắm Ngước trông lên, tuyết bạc con đường Lại nhìn lại, vẫn rừng hoa thắm ấy ngước trông lên, lại khắc khổ cành dương..."
1 nhận xét:
Góp ý của bác Thọ cho bài trên, em lưu lại đây để suy ngẫm thêm:
"bai thơ Trong mơ này y tứ hay Nhung câu chữ kém:
Trong mơ
Em ngoái lại, cả một rừng hoa thắm
Ngước trông lên, tuyết rơi bạc con đường
Lại ngoái lại, vẫn rừng hoa thắm ấy
Và trông lên, khắc khổ những cành dương...
Các từ Ngoái là căn cứ vào sự thật nhiều quá nên vần kém. Chừ Roiư cũng thừa nó làm con đường ko đẹp thêm ko gợi ra...
Nên viết chỉ cần Tuyêt bạc con đường, cần gì chữ roi nữa. Sao làm thơ thấy đoiừ thế nào cứ phải trung thành với nó? Đúng như sự thật? Ngay cả Câu Lại ngoái lại cung hoan toan theo tư duy thơ như vậy Đọc rất bực. Chán thật
anh mà viết a ko vậy:
Em ngoái lại, cả một rừng hoa thắm
Ngước trông lên, tuyết bạc con đường
Lại nhìn lại, vẫn rừng hoa thắm ấy
ngước trông lên, lại khắc khổ cành dương..."
Đăng nhận xét