Thứ Năm, 18 tháng 9, 2008

Lặng mà nghe

Lặng mà nghe tan vỡ ở trên đầu
Lặng mà nghe tan vỡ ở trong sâu ...
Ai đi giữa dòng đời tấp nập
Hãy dừng nghe một thoáng không lâu


Nghe dòng sông quặn đau đến chết
Nghe núi đồi khô khát lụi tàn xanh
Nghe con cá than lời từ biệt
Nghe con chim bặt tiếng hót trên cành


Người giấu người những việc làm tồi tệ
Giấu làm sao với đất mẹ dưới chân
Một hạt phù sa còn có nơi trong lòng mẹ
Khỏa lấp vào đâu bao uế tạp bất nhân ?


Giọt nước mắt này nhỏ nhoi bất lực
Xin khóc cùng con cá con chim
Khóc cho cả đời sau bạc phận
Chẳng thấy màu xanh chỉ chết chóc im lìm.

----

HY

18-9-2008

2 nhận xét:

2Ti nói...

Thương cho tất cả những dòng sông đất mẹ đang phải chịu uế tạp do nhúm người bất nhân. Đề tài khó mà chị viết thành thơ được, lại hay, rất thấm :)

HY nói...

Cảm ơn 2Ti, mình chỉ mong sao có nhiều tiếng nói để nhúm người ấy phải dừng lại việc gây hại cho môi trường.