Thứ Ba, 27 tháng 11, 2007

Viết cho con trai

Trời lạnh rồi, tuyết rơi nhiều, sáng ra mẹ đưa con ra đường đợi school bus, hồi mùa thu con vẫn tự đi nhưng từ khi tuyết rơi mẹ không yên tâm nên đi cùng con. Con cũng thích mẹ đi cùng dù khi đi một mình chắc là con thoải mái hơn nếu muốn sục chân vào tuyết hay nắm tuyết lại nghịch trong lúc chờ xe, mẹ không cho con làm vậy sợ con ướt găng lạnh tay, tuyết rơi vào giầy lạnh chân. Thay vì nghịch thì chúng mình nói chuyện với nhau, cả hai mẹ con mình cùng huyên thuyên vài phút đợi xe đến.

Mẹ thường bảo con :"Đến lớp chăm chú học con nhé!", con vâng nhưng mà có vẻ không khoái lắm, con thích nói những chuyện giời bể khác, mẹ biết chứ, nhưng mà trước khi đến lớp mẹ cứ muốn nhắc con vậy. Buồn cười con nhỉ, người lớn cứ thích nhắc đi nhắc lại một điều gì đó với trẻ con mà không nghĩ rằng nghe đi nghe lại một thứ thì rất chán. Tất nhiên là con luôn chăm chú rồi con nhỉ. Bài giảng ở lớp giống như con đường đi vào rừng mà thầy giáo là người dẫn đường, con là người khách đi đường, chăm chú đi theo người dẫn đường mới tìm thấy đích, mới đến được nơi cần đến chứ không thì dễ lạc giữa rừng lắm phải không con.

Thêm một vài điều khác mà mẹ hay nhắc con. Con lại khép hờ mắt kìa. Thôi, bây giờ mẹ đứng về phía con để ý kiến nhé, cho nó khách quan. Người lớn ý à, rõ là nhiều khi chẳng cần biết trẻ con có nghe không nhưng mà cứ nói thôi, cứ nhắc nhở không thế nọ, đừng thế kia, phải thế này...vv và vv...Để làm gì à? Để cho tự họ cảm thấy chút yên tâm là mình đã nhắc thế, đã lường thế, đã bao quát thế...Đấy nhé, họ lo lắng nên họ nói để bớt cái cảm giác lo lắng ấy của chính họ đi đấy chứ, họ vì họ đấy chứ...Chứ còn cái bạn gọi là trẻ con kia bạn ấy biết lắm rồi nhé. Bạn ấy biết việc học hành của bạn ấy ở lớp là quan trọng, việc giữ ấm cho người bạn ấy cũng quan trọng, khi chơi thì giữ quan hệ tốt với bạn bè, tôn trọng bạn chơi, không đánh chửi nhau... những cái ấy bạn ấy quá rõ ràng rồi, có gì mà phải lo cơ chứ...

Con ơi, ô tô đến rồi kìa, con đi nhé, nhớ chăm chỉ học hành, không ra ngoài nghịch tuyết cảm lạnh, không cãi nhau với các bạn... chiều về, về ngay nhà nghe chưa, ăn súp xong học bài luôn, tối về mẹ kiểm tra...

Nhớ chưa hả thằng cu kia...Không ai theo chân nối gót mãi được, nhớ mà nghe lời đấy...

Con đi nheeee' !!!

Thôi, thế là xe chạy rồi, không biết hôm nay nó có nghe lời mình không hay lại ướt nhẹp cả người vì tuyết như ngày hôm qua...

3 nhận xét:

Phương Tít nói...

Đọc cái đoạn này của chị Yến dễ thương quá :P
Dạo này mẹ em cũng mắc bệnh giống chị, cứ nói đi nói lại 1 số câu, làm cho em cũng lây bệnh, sau khi nghe mẹ nói những điệp khúc đó thì em cũng cứ phải nói đi nói lại một số câu... Công nhận nghe nhiều rất chán nhé :)) Đố chị biết là câu gì??? ;))

HY nói...

Hehe, chắc là mẹ em Tít bảo em Tít mau chống lầy đi, em Tít trả lời: con ứ chống lầy đâu, ngại lắm! :D

Mẹ 2 Bống nói...

Chị Yến ơi, chúng nó không thích nghe lời mình đâu. Con nhà em 4 tuổi đã biết càu nhàu mỗi khi em nói hơi nhiều: mẹ nói nhiều quá, con biết rồ...ồi..i. Đau cả đầu!