Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

Sương chiều




Đôi khi đứng lặng một mình
Đợi chiều mang xuống trinh nguyên nỗi buồn
Rồi đêm sẽ lịm trong sương
Rồi trăng sẽ hát nẻo đường gió mây
Cỏ hoa lần lữa hao gầy
Còn vai áo ướt là đây hạt chiều...
1-11-2007
HY
(Chồng bảo: hay nghĩ ngợi thì đừng đi dạo một mình, đợi anh đi cùng anh chọc cho cười thôi khỏi buồn rầu thơ thẩn, nhưng hình như vẻ đẹp khi chiều xuống chỉ tĩnh lặng một mình mới thấy hết được, dù sương thấm lạnh hai vai...)

6 nhận xét:

xuonggiang nói...

Nỗi buồn trinh nguyên - Là nỗi buồn gì vậy chị HY?
Mà bài "Tiếng rừng" sắp phát hành chưa chị ?

HY nói...

@xuonggiang: chị chưa viết được bài ấy. Có lẽ là có một nỗi buồn như thế, hoang sơ, chưa vong bản, chưa vướng mùi tục lụy...
@Oshin: Cảm ơn Oshin nhé!
Trăng hát, nghe vô lý nhỉ, nhưng đôi khi nhìn trăng trôi sáng sáng cảm thấy như nàng ấy đang véo von :)

HY nói...

Sương chiều đấy, em Hope Luck :)

Too much love will kill you nói...

c HY ví von hay thật, "Còn vai áo ướt là đây hạt chiều..." chiều đọng j trên vai c vậy? :)

Oshin nói...

"Rồi trăng sẽ hát nẻo đường gió mây..."
Thơ hay quá chị!

ThuNguyen nói...

he he, thlu bat cua Hoangyen bao gio cung hay. Nhu tieng chim hot vao buoi som, nhu giot nuoc trong vat dong tren mat la sen ben ho vang...
Thich hon la tho doi moi gi do nhieu
Buon trinh nguyen hay chu...