Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010
Bạch Tuyết (tiếp theo và hết)
Phần giữa ở đây
...
Các chú lùn về thấy nàng
Bạch Tuyết từ sống chuyển sang chết rầu
Họ nâng cô dậy chải đầu
Tìm xem chất độc ở đâu lần này
Nhưng mà chuyện đã rất gay
Cô vẫn bất tỉnh chẳng lay được nào
Bảy người nước mắt tuôn trào
Quanh giường Bạch Tuyết khóc gào ba đêm
Định ngày mồ đẹp mả yên
Nhưng nàng vẫn đẹp như tiên thế này
Nỡ nào chôn xuống đất dày
Họ bèn đặt giữa quan tài thủy tinh
Rồi đặt trên đỉnh núi xanh
Cắt phiên nhau họ đến canh cho nàng
Chết mà như giấc mơ màng
Da trắng như tuyết mịn màng mùa đông
Môi đỏ như máu thắm hồng
Tóc đen như gỗ mun lồng bóng đêm
Ru nàng trong giấc êm đềm
Chim muông cây cỏ cũng thêm ngọt ngào
Thế rồi chuyện lãng mạn sao
Có chàng hoàng tử lạc vào núi xanh
Trông người đẹp ngủ yên lành
Bèn xin các chú cho mình mang theo
Hỏi rằng vàng bạc bao nhiêu
Chàng xin đưa đủ vì yêu bóng hình
Các chú ban đầu bực mình:
"Núi vàng biển bạc sánh tình chúng tôi?"
Hoàng tử bèn hứa một lời
Yêu thương người đẹp khôn nguôi tháng ngày
Các chú lùn nghe cũng hay
Động lòng thương cảm đôi này cho đi
Quan tài được khiêng tức thì
Qua đường rừng núi rậm rì cỏ mây
Người khiêng vấp phải rễ cây
Nảy mình Bạch Tuyết lên ngay, thế rồi
Nàng nôn táo độc kinh người
Tức thì sống lại: "đây trời ở đâu?"
Hoàng tử mừng kể đuôi đầu
Xong xuôi chàng lại cầu hôn một lời:
"Ta yêu nàng nhất trên đời
Cùng về cung điện tuyệt vời với ta"
Lễ cưới có rất nhiều hoa
Quả thơm bánh ngọt cùng là rượu vang
Bà dì ghẻ được mời sang
Mụ bèn ăn mặc đàng hoàng hỏi gương
"Gương kia ngự ở trên tường
Nước ta ai đẹp được dường như ta?"
Gương thần lại đáp thật thà
"Tâu bà, bà đẹp chính ra tuyệt trần,
Nhưng con tạo vốn xoay vần
Nên bà hoàng mới muôn phần đẹp hơn"
Mụ dì ghẻ lại lên cơn
Mới đầu đám cưới mụ toan không vào
Khổ nỗi tò mò dâng cao
Muốn xem mặt cái cô nào là dâu
Thế là tiệc cưới ló đầu
Thấy ngay Bạch Tuyết sang giầu đẹp xinh
Mụ ta sợ quá thất kinh
Vỡ tim mà chết nhục vinh tan tành
Bạch Tuyết xinh đẹp hiền lành
Kể từ nay sống yên bình vui tươi
Hoàng tử hay pha trò cười
Lâu rồi chàng cũng lên ngồi ngai vua...
Bạch Tuyết (tiếp theo)
Phần đầu ở đây
...
Hoàng hậu phúc chẳng được dầy
Bỏ vua ở lại buồn đầy một năm
Rồi ông cưới vợ cái rầm
Bà này đẹp lắm nhưng ngầm kiêu căng
Độc ác chẳng muốn ai bằng
Có gương thần quý bà hằng hỏi gương:
"Gương kia ngự ở trên tường,
Nước ta ai đẹp được dường như ta?"
Gương thần đáp lại thật thà:
"Hoàng hậu đẹp nhất nước nhà chứ ai!"
Bà sung sướng lấy làm oai
Nhưng niềm vui chẳng được dài tháng năm
Bạch Tuyết đẹp như trăng rằm
Càng lớn càng lộ vẻ đằm thắm ra
Một ngày đẹp tựa tiên sa
Đẹp hơn hoàng hậu khi bà hỏi gương:
"Gương kia ngự ở trên tường,
Nước ta ai đẹp được dường như ta?"
Gương thần bản tính thật thà
Có gì nói thẳng tuột ra trung thần:
"Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn"
Hoang hậu nghe tức muốn hờn
Ghen tuông đố kỵ dập dờn không yên
Một ngày tức tối phát điên
Bà bèn cho gọi đến liền thợ săn
Sai đem Bạch Tuyết vào rừng
"Giết cho khuất mắt, về cùng tim gan!"
Người đi săn sợ vãi hàng
Nên đành tuân lệnh đưa nàng đi xa
Khi dao kề cận cổ ngà
Cô bé Bạch Tuyết vội òa khóc vang:
"Bác ơi đừng giết cháu oan
Cháu không về lại cung vàng nữa đâu!"
Thợ săn nghe thế rầu rầu
"Tội nghiệp, thôi cháu đi mau đi nào"
Rồi bác nghĩ bụng ầm ào
"Có khi thú dữ cũng xào nó thôi"
Tự nhiên gánh nặng nhẹ trôi
Vì bác không phải bặm môi giết người
Sẵn con hoẵng nhỏ ngang đồi
Bác bèn bắt lấy cắt rời tim gan
Mang nộp hoàng hậu nghiêm trang
Bà này tưởng thật vội vàng sai ngay
Đầu bếp xào sáo món này
Rồi ăn sach sẽ, kinh thay cái bà!
Bạch Tuyết thui thủi rừng già
Chạy mãi mỏi cẳng thấy nhà liền vô
Trong nhà chẳng cái gì to
Gường thì bảy cái thơm tho êm đềm
Trên bàn bảy đĩa bánh mềm
Rượu vang bảy cốc, rau thêm bảy phần
Bach Tuyết đói quá tần ngần
Ăn chút mỗi đĩa cũng dần dần no
Rượu cũng uống bớt dần cho
Cốc nào cốc nấy đem so đều còn
No bụng mắt mỏi chờn vờn
Chọn giường to nhất ngủ luôn chẳng nề
Tối mịt chủ nhà mới về
Hóa ra bảy chú bị chê là lùn
Các chú đào mỏ trong rừng
Tối về nhà nghỉ bỗng dưng thấy nhà
Có nhiều khác lạ xảy ra
Các chú bối rối cùng là í ơi:
"Ai ngồi vào ghế của tôi?"
"Ai ăn ở đĩa của tôi thế này?"
"Ai đã uống cốc vang say?"
"Ai dùng dao này rồi để lại đây?"
Một chú buồn ngủ la rầy:
"Ai trèo lên cái giường này của tôi?"
Chú lùn thứ bảy bồi hồi
Nhìn giường mình thấy một người ngủ say
Chú gọi anh em đến ngay
Tất cả ai nấy thẩy đều ngạc nhiên
Một nàng sắc đẹp như tiên
Ở đâu mà lại có duyên nơi này
Bạch Tuyết tỉnh dậy sáng ngày
Kể lại câu chuyên đọa đầy khổ thân
Các chú lùn rất ân cần
Giữ cô ở lại lo phần nấu ăn
Dặn cô cẩn thận một căn
Với bà gì ghẻ đòi ăn gan mình
Về phần hoàng hậu đinh ninh
Bạch Tuyết đã chết bà xinh nhất đời
Trong cơn kiêu ngạo tót vời
Lân la bà lại có lời hỏi gương:
"Gương kia ngự ở trên tường,
Nước ta ai đẹp được dường như ta?"
Thì gương đáp lại thật thà
Bà nghe mặt mũi đỏ ra dần dần:
"Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.
Nàng ta ở khuất núi non,
Tại nhà của bảy chú lùn xa xa."
Hoàng hậu tức giận mắt hoa
"Tưởng ăn gan nó hóa ra bị lừa"
Mụ nghĩ từ sáng đến trưa
Thì được một kế bèn đưa ra hành
Mụ bôi mặt mũi già đanh
Giả đem áo lót xa tanh chào hàng
Vượt rừng núi đến tìm nàng
Ở nhà bảy chú lùn đang đi làm
Bạch Tuyết nhìn bà nghĩ thầm:
Không phải hoàng hậu, yên tâm cho vào
Rồi mua cái áo đẹp sao
Bà hàng xén lại thì thào buộc cho
Bà buộc thoăn thoắt bó giò
Bạch Tuyết tức thở quay đơ giữa nhà
Mụ già phấn chấn thốt ra:
"Cái con đẹp nhất thế là đi tong!"
Rồi mụ vội chạy về cung
Các chú lùn ở trong rừng biết đâu
Tối về mới rõ tình đầu
Bèn cắt áo lót lắm mầu làm ba
Bạch Tuyết khe khẽ thở ra
Rồi nàng sống lại manh nha sự tình
Các chú dặn cô rất kinh
Ở nhà đóng cửa không rinh ai vào.
Mụ già về gặp gương chào
Miệng môi hớn hở đón rào hỏi gương:
"Gương kia ngự ở trên tường,
Nước ta ai đẹp được dường như ta?"
Thì gương đáp lại thật thà
Bà nghe gan ruột lộn ra mấy lần:
"Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.
Nàng ta ở khuất núi non,
Tại nhà của bảy chú lùn xa xa."
Mụ lại phù phép hóa già
Nhưng mà hình dạng một bà khác đi
Mang theo lược độc vân vi
Đến nhà gõ cửa nàng thì ở trong:
"Bà có lược đẹp bán rong"
"Nhưng tôi đã hứa là không cho vào"
"Thì ai cấm con xem nào"
Bạch Tuyết thích lược chạy ào ra xem
Mụ dùng lược chải tóc mềm
Ngã lăn ra thềm Bạch Tuyết chết tươi
Mụ già khi ấy cất lời:
"Gái đẹp tuyệt đã đi đời nhà ma!"
Các chú lùn lại về nhà
Lại gỡ lược độc cứu ra được nàng
Lần này các chú kỹ càng
Dặn nàng chớ có tin hàng của ai
Khổ thân Bạch Tuyết mắt nai
Dại khờ nên mới mắc quai mụ dì
Bà dì tìm gương thầm thì
Lần này chắc mẩm đã xì được gương:
"Gương kia ngự ở trên tường,
Nước ta ai đẹp được dường như ta?"
Thì gương đáp lại thật thà
Rõ rành câu một nghe ra dần dần
"Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.
Nàng ta ở khuất núi non,
Tại nhà của bảy chú lùn xa xa."
Hoàng hậu điên tiết liền la:
"Mày sẽ phải chết, ơi là con ranh!"
Mụ vào nhà kín trong thành
Tẩm độc quả táo đẹp như tranh màu
Nửa đỏ, nửa lại trắng phau
Ai nhìn cũng muốn cắn mau táo hồng
Rồi mụ đóng giả nhà nông
Đến nhà Bạch Tuyết, nàng không cho vào
"Thôi được, thế cũng ko sao
Nhưng tôi có táo mang chào cô đây"
"Cháu không được phép như vầy
Không ăn không chạm thức này thức kia"
"Cô sợ thuốc đọc chứ gì?
Đây này táo đỏ tôi chia hai phần
Nửa đỏ đẹp cô ăn dần
Nửa trắng xấu xí tôi đần tôi ăn"
Mụ già bỏ thuốc đã căn
Chỉ độc phần đỏ, mụ ngăn rõ ràng
Nửa trắng mụ cắn đàng hoàng
Bạch Tuyết trông thấy lại càng muốn xơi
Cả tin hám lợi nghe lời
Cắn vào một miếng ngã rơi xuống nền
Thương thay người đẹp như tiên
Thế mà chẳng được sống yên mới buồn
Mụ kia thấy thế vội chuồn
Về nhà đóng cửa vào buồng hỏi gương
"Gương kia ngự ở trên tường,
Nước ta ai đẹp được dường như ta?"
“Bà đẹp nhất nước thưa bà”
Con mụ khi ấy mới là yên thân
Kể ra mụ ấy cũng hâm
Vì ghen sắc đẹp, dã tâm kinh hoàng...
Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010
Tuyết rơi đêm
Những bông tuyết trắng xốp lả tả rơi làm nhạt đi màu vàng ấm của ánh đèn thành phố, xoa mờ đi góc cạnh của những tòa nhà đơn điệu, làm duyên dáng cả những mái nhọn, bao phủ và làm cây cối thêm huyền ảo. Trong đêm yên tĩnh tuyết rơi miệt mài như không bao giờ ngừng, hết lớp này đến lớp khác giao nhau đan xen nối tiếp, hướng rơi nghiêng vì gió.
Nhìn tuyết rơi hồi lâu, chợt nhớ đến hình ảnh của một câu thơ thân thuộc trong ký ức "đêm nằm nghiêng đếm bông tuyết một mình". Lặng lẽ bồi hồi xao xuyến, rồi mọi suy nghĩ cũng như trôi theo dòng tuyết, xuôi đi, xuôi đi, cho đến khi chỉ còn lại sự tĩnh lặng trong lòng, lặng yên và trải ra miên man như những con đường ngoài kia đang bình thản đón nhận những bông tuyết.
Im lặng bất tận cho đến khi tai ta nghe được tiếng rơi rất nhẹ của tuyết, như có như không, mơ hồ tựa âm thanh của trí tưởng tượng. Kiên nhẫn lắng nghe cho đến khi dòng âm thanh ấy nhè nhẹ định hình và ở lại cùng thính giác. Giờ thì không còn gì nữa ngoài ta và tuyết, ta ở trong tuyết, tuyết ở trong ta, nghiêng nghiêng rơi và đậu yên bình xuống những lớp rơi trước trắng tinh tơi xốp. Nghiêng rơi, nghiêng rơi...
Rồi mi mắt cũng nghiêng rơi, giấc ngủ tìm về khi nào không hay để sớm ra tỉnh dậy ngó qua cửa đã thấy trời trong vắt và tuyết ở dưới thì đang phản xạ thứ ánh sáng trong veo đó bằng cái nền trắng toát xốp lung linh làm sáng cả đất trời. Trên nền tinh khôi ấy đang bắt đầu một ngày mới yên bình.
*Bài viết liên quan:
Tuyết rơi rồi
Tuyết tan
**Bài hát về tuyết mình thích nhất:
Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010
Đâu rồi dấu yêu
em nắm tay anh và anh che chở em lặng lẽ
đôi khi anh chạm nhẹ mái tóc cho em cảm nhận sự bao bọc âu yếm dịu ngọt
ta đi cùng nhau trên đường phố dài miên man
những bờ sông, cây cầu, công viên và cả những nghĩa trang
tay trong tay đôi mình đến dừng chân nơi những quán cafe hay hiệu sách
trầm ngâm nhìn tuyết rơi hay mong tìm lại một câu chuyện cũ
lúc nào anh cũng ở cạnh bên em
ngay cả những khi em vô tình với anh
những ngày em lạnh nhạt như không cần đến anh
thì anh vẫn ở đó kiên nhẫn đợi em
mong mỏi chở che em từng giây từng phút
vậy mà sự vô tình của em đã đi quá xa
sự lơ đễnh đã hóa thành tàn nhẫn
và em đã mất anh
hôm nay thì em biết là em đã mất anh thật rồi
em đi một mình qua những phố dài miên man
dòng sông cây cầu cafe hiệu sách nghĩa trang
cô đơn lạnh lẽo không có bàn tay anh ấm áp
không còn những đụng chạm trìu mến yêu thương
tuyết rơi bốn phương trời không ngớt
lòng em chỉ còn một câu hỏi day dứt:
sao em lại có thể đánh mất anh?
em muốn tìm anh
muốn tìm anh
tìm anh
ở đâu hỡi anh yêu dấu?
16-12-2010
(viết cho cái ô bị mất)
Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010
Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010
Bài Hát Con Vịt
Một bài hát trẻ con mà làm tôi khoái chí, con vịt trong bài hát này cứ loanh quanh ngày này qua ngày khác đến quán nước chanh để hỏi có nho không. Chủ quán nói chỉ có nước chanh và mời Vịt uống nước chanh thì Vịt từ chối bỏ đi. Cứ như vậy đến ngày thứ tư thì chủ quán phát cáu, và đến ngày thứ năm thì chủ quán bèn dẫn Vịt đến cửa hàng có nho để mua nho cho Vịt cho nó khỏi quấy rầy quán hàng. Khi đến cửa hàng mua nho rồi và đưa cho Vịt nó lại từ chối và câu cuối nó hỏi là cửa hàng này có nước chanh ko nhỉ hihi :P
Đôi khi tôi thấy mình cũng hơi giống con vịt này, cứ loay hoay tìm kiếm cái này ở nơi kia, tựa như có nước chanh thì hỏi nho, khi có nho rồi lại nhớ nước chanh haha. Hoặc giống ở một điểm khác là nhiều khi cứ loanh quanh luẩn quẩn trở về điểm cũ không biết để làm gì hihi, chả nhẽ chỉ để cho vui :)
Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010
Một ngày đông
Một người bạn của tôi nói rằng bác này khiến cho bạn ấy cảm tưởng thế giới đang có quả bom sắp nổ, điều ấy làm bạn ấy sợ và cảm thấy bất ổn. Tôi thì chưa thấy nỗi sợ hãi ấy, một thế giới giả vờ yên ổn là điều tôi cảm nhận, những sự thật cần được hé lộ, thêm nhiều sự thật nữa đi, tất cả mọi người cần được biết và có quyền được biết về những điều có thể dẫn đến những điều khác liên quan đến cuộc sống của họ. Thế giới này cần nhiều thay đổi. Julian là người hùng của đám đông không quyền lực, bên kia là những bộ máy quyền lực đang dẫn dắt và chế ngự. "Người ta sẽ dập được thôi" chồng tôi kết luận rồi ngủ tiếp. "Người ta" ở đây là những bộ máy quyền lực khổng lồ. Tôi vẫn nghĩ tiếp về cuộc đấu tranh giữa hai bên và hy vọng rằng nó sẽ làm cho thế giới này tốt hơn lên, cả hai bên thực ra đang có ích cho nhau. Rồi tôi dậy nấu cơm.
Bây giờ thì tôi đang ngồi trong thư viện và buồn ngủ, tôi cố không ngủ gật vì cái thư viện này nhỏ tí, xung quanh toàn người là người, tôi đang ngồi ở khu ghế bành kê cạnh những giá sách cao và gõ laptop. Để dứt cơn buồn ngủ, tôi nhìn ngó xung quanh và thấy một bức tranh rất to tường đối diện, trong tranh là một cái đầu rắn lớn màu xanh ló ra một khoảng cửa, bên ngoài là khoảng không, bên trên có dòng chữ:
PROPHETAE TUI VIDERUNT TIBI FALSA ET STULTA
Mắt con rắn mở to, rất trong, con ngươi mắt thu hẹp lại thành một đường chỉ thẳng góc khiến cho cái nhìn của nó tinh anh thấu suốt rợn người. Có vẻ như tôi đã tỉnh táo hơn. Không biết nghĩa của dòng chữ trên là gì, để lúc nào thử tra Google.
Khi nãy tôi đọc blog Người lữ hành kỳ dị, entry "một người tốt đã ra đi", bạn Phú báo tin chị Kiều Hòa ở Canada mới mất, lòng thấy buồn dù không biết chị. Trong một ngày đông giá lạnh nơi xứ này nghe tin một người Việt ở nơi này đã ra đi qua blog của bạn ở quê hương. Như có cơn gió buốt thổi qua lòng.
Bài thơ Mùa Đông bác Lan Hương vừa dịch gợi cho tôi nhớ đến cuốn Những người khốn khổ.
Ngày mai là giỗ ba tôi, ba tôi mất đã được 10 năm. Tôi rất ít khi nhắc đến ba tôi ở blog này dù ba luôn ở một nơi trang trọng trong trí nhớ của tôi. Chồng tôi thường nói những khi tôi rầu rĩ: "Vì ba cưng chiều em quá nên giờ anh chiều em bao nhiêu cũng không đủ". Chồng tôi nói cũng đúng nhưng có lẽ thiếu, ba tôi rất cưng tôi và tôi thì yêu kính ba tôi vô cùng, nhưng không chỉ sự cưng chiều mà chủ yếu là những cuộc trò chuyện giữa tôi và ba tôi đã khiến tôi luôn cảm thấy hạnh phúc trong sự chia sẻ. Khi ba tôi mất, tôi suy sụp chơi vơi mất nhiều năm trời để quen với cảm giác không còn ba nữa, những cuộc trò chuyện cha con cũng không còn. Hôm trước tôi thấy ghen tị với bạn Goldmund quá khi ba bạn ấy vào FB của bạn ấy comment, tôi ước gì có thể được như bạn ấy. Cuối cùng thì tôi đã add được FB của phụ huynh bạn ấy, tôi thấy mình trở nên thích nghe chuyện những người già, có lẽ tôi cũng đã già.
Chiều nay về nấu cơm ăn xong, tôi sẽ phải lái xe đi xa, may là hôm nay không có tuyết, đường sạch ko sợ trơn trượt. Ngày mai sẽ có tuyết rơi. Ngày kia cũng thế, nhưng trời sẽ ấm hơn vào những ngày tuyết rơi cuối tuần này. Ottawa đã chăng đèn kết hoa rất nhiều, buổi tối nhìn rất đẹp. Tiếc là cả hai máy ảnh nhà đang hỏng nên không có ảnh tự chụp, tôi lấy tạm cái ảnh này trên mạng cho có không khí (ảnh lấy từ đây).
Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010
Mùa đông
Lan Hương dịch
Thôi vĩnh biệt những ngày đẹp trời! Cái lạnh tăm tối tháng Mười một
Kết án nhà thơ lưu đày xa căn phòng
Nơi tươi cười nào hoa thắm, nào mặt trời, nào tươi vui,
Thật chẳng còn gì nữa, tất cả đã trốn đi như trong giấc mộng đêm hè
Ở xa kia, bằng giọng hát buồn tẻ và xúc động,
Chú mục đồng một mình lạc giọng hát bài thánh ca cổ
Và gió mang đến tôi một nửa những thanh âm lẩn khuất
Nửa còn lại bay lên trời
Người đàn bà trong Kinh thánh lang thang, lưng còng, nhợt nhạt
Kéo lê dọc theo cánh rừng cành cây khô
Để còn nhóm lửa được vài ngày mà nuôi sống con, rồi chết.
Không còn tình yêu dưới những tàn cây, và khu rừng đồng lõa
Rên rỉ dưới sương giá như dưới chiếc áo tang
Khu rừng xưa đẹp như nàng tiên nữ
Thả mái tóc xanh tươi cho thần gió tây mơn man
Nay gầy hói, không hương thơm, không phục trang, không sức sống
Lắc lư trên không những cành xương khô
Âm thanh huyền bí từng đợt vang lên
Giống như một giọng nói báo rằng : Dương thần Pan đã chết
Thật vậy, cả thiên nhiên đang hấp hối giờ phút này,
Vậy mà không phải vì đưa tang nàng mà tôi khóc
Không phải vậy, vì tôi kinh hãi nhớ và nghĩ tới
Mùa này là mùa của đói và của lạnh
Bao người bất hạnh run rẩy và tự nhủ «Sao mà tôi lại không có được,
Để cất mình lên bay xa những cánh đồng tuyết,
Đôi cánh của loài chim, đi tìm ở nơi xa,
Hạt ngũ cốc trong luống cày và tổ ấm trong bông hoa
Bay tới những bến bờ không có mùa đông thơm nức hương cam
Nơi được núi lửa Vésuve luôn tỏa khói sưởi ấm,
Trước những lâu đài, trên làn đá cẩm thạch âm ấm
Người dân xứ Naples ngủ thiếp dưới ánh mặt trời ban trưa
Ôi ai sẽ mang tôi đi?…» Nhưng bị giam cầm tại chỗ,
Than ôi, người nghèo khổ chết trong nhà tù đá băng;
Hắn chết, vậy mà người giàu có vô tư
Chạy cỗ xe du hành đến mòn cả trục bánh
Những ngày tươi đẹp đã qua; Có hề chi! Những kẻ sung sướng!
Hãy bỏ mặc tư viên của bạn cho gió quét;
Hãy thả mình từ lâu đài xuống thành phố,
Nơi mà vàng bạc luôn tạo cho ta những ngày vui.
Trong thành Babylone của chúng ta, lữ quán mênh mông
Dành cho những kẻ được số mệnh ưu đãi, đại tiệc bắt đầu.
Hãy ùa vào thành Paris như những nhà chinh phục;
Hãy vội vàng lên đừng kềm hãm những ham muốn thất thường
Tất cả thú vui và những điều kỳ thú là dành cho bạn đấy,
Kẻ nghèo đổ mồ hôi, thi sĩ thức trắng đêm vì bạn
Trái ngọt của nghệ thuật và của mọi miền khí hậu,
Những bài ca của Rosini, những vở kịch của Dumas;
Những đêm tình yêu, những nữ thần hoan lạc ô uế;
Trong sáu tháng Paris là của bạn, thế giới là của bạn!
Đừng sợ gì Nữ thần công lý Thémis,
Trước nhánh cây vàng và chó Cerbère ba đầu,
Nàng dịu đi và thiếp ngủ.
Nhưng để thưởng thức niềm hạnh phúc đơn độc này
Mà bạn đã cố tình kiêng cữ để nồng thêm gia vị,
Thì đừng bao giờ đưa mắt nhìn xung quanh
Hãy đi qua, bảo bọc mình trong áo choàng rộng và giáp sắt
Bởi nếu mắt bạn dừng trên những nỗi đau vô số kể
Bò lê dưới chân bạn và rùng mình trong bóng tối
Như cơn rùng mình vì sốt, trước cửa phòng dạ vũ,
Lòng thương hại sẽ xiết lấy bạn, và lòng thương hại làm ta đau
Khuôn mặt hồng hào của bạn sẽ trở nên cau có
Và đêm đến giường ngủ của bạn sẽ mang một nếp gấp trên cánh hồng
Hãy run sợ, trong khi rượu punch đang sôi sục trong bầu rượu,
Mà nhớ đừng bất cẩn để ánh mắt lạc ra cửa
Tiếng cười của bạn sẽ gợi nên một bóng ma kỳ lạ
Bạn sẽ mặt đối mặt với lão già Lazare
Người đầy vết lở loét hôi thối, thèm thuồng mà không dám
Giành giật với lũ chó của bạn những mẩu thức ăn thừa
Khi cỗ xe của bạn với gia huy vàng làm lóa mắt
Nảy tưng và rền vang trên cầu
Hãy phóng nhanh, kẻo bạn sẽ phải nghe thấy
Tiếng những người rơi xuống dưới vọng lên
Bởi lúc này lũ người ùa tán loạn
Nhà quàn xác sẽ đi vớt xác người trôi theo dòng nước
Sự ích kỷ, như vị quốc vương, hưởng thụ và ngự trị;
Ngài có những tội ác phải giấu diếm, và eo biển Bosphore là đây.
Quả thực, đôi khi một tiếng than nhè nhẹ
Làm tổn thương vẻ uy nghi của người giàu đang tiêu hóa;
Đám người, mà đói khát gặt hái hàng triệu triệu,
Đưa mắt tự đếm mình và nói : Nếu chúng ta muốn!
Tiếng nức nở sẽ hóa thành tiếng kêu, đau đớn thành cơn cuồng nộ,
Nhiều thành phố sẽ dõi theo Croix-Rousse.
Nhưng sao nào! Bạn không có những diễn giả hùng hồn,
Chỉ bằng một lời nói lửng lơ, có thể dẹp êm gió bão,
Hà tiện với thân xác kẻ nghèo một chút của bố thí,
Tặng bánh mì hào phóng bằng lời nói.
Và như đấu sĩ Tây ban nha giương tấm khăn choàng đỏ chói
Khiêu khích con bò mộng hung dữ,
Họ vung lên một tấm giẻ ba màu
Để mê hoặc cặp mắt giận dữ của con cọp nhân dân?
Ôi khi nào ngày tôi ước mơ sẽ tới,
Ngày muộn màng đó sẽ chữa lại bao ngày tồi tệ
Bình đẳng, theo như lời những nhà văn tiên tri,
Nhẹ nhàng và êm ái, sẽ vuốt ve tất cả những mái đầu ?
Không bao giờ, lý trí nói, thế giới già nua sẽ không thay đổi;
Trái tim tôi nhủ thầm : Càng hay!
Tôi vẫn thường nói : khi ngày trả thù đến,
Nếu kẻ bị đàn áp lạc lối, hắn đã được tha thứ từ trước.
Spartacus sẽ nắm lấy thanh gươm vương quyền,
Chàng sẽ thức tỉnh dân chúng dưới lòng đất,
Chúng sẽ hiện ra vào dịp lễ thần Saturne,
Làm nhơ bẩn những cuốn Biên niên sử của chúng ta với hàng ngàn tên gọi xấu xa:
Nào là ăn mày, du côn, du mục, trộm cướp,
Ngã gục rồi tái sinh dưới lưỡi rìu đao phủ
Những kẻ no nê, cuối cùng, để ngăn chúng lại
Sẽ chịu xẻ cho chúng một miếng bánh ngọt mừng lễ,
Nhưng dân chúng, hứng khởi vì trả thù và nổi loạn, đòi
“Của ta tất cả mọi phần, vì ta là chúa sơn lâm”.
Khi đó lời tiên tri của Isnard cho dân chúng sông Seine sẽ trở thành hiện thực,
Bên bờ sông hoang vắng, những kẻ man rợ ngơ ngác
Hỏi xem đâu rồi thành Paris?
Để quét khỏi mặt đất Nữ hoàng thành Sodome
Mái vòm cung điện cũng không che chở nổi
Sét sẽ nổ vang và gió bốn phương
Sẽ làm muối rơi như mưa đá trên mặt đất bốc khói.
Tôi sẽ hoan nghênh cảnh đại hỏa hoạn này,
Tuổi trẻ vô cảm của tôi sẽ nóng máu lên.
Vậy là tôi lạc lối trong những ước mong bất cẩn,
Và tôi khơi cháy những vần thơ nóng bỏng bằng nước mắt
Và tôi căm ghét, vì đau khổ khiến ta tức giận;
Nhưng một chút hạnh phúc đã nhanh chóng cải hóa tôi.
Để vần thơ khoan dung tha thứ cho nhân loại,
Thì thi sĩ cần gì ? Chỉ một nụ hôn và bánh mì.
Chúa trời đã khiến gió bớt lùa vào sự nghèo nàn trần trụi của tôi;
Nhưng thời đại sắt đá này còn tiếp tục với bao kẻ khác
Và nỗi đau của những người anh em khiến tim tôi xúc động
Xin Chúa hãy tốt lành với tất cả mọi người như đối với tôi
Cầu cho lương thực Ngài ban dập tắt lời báng bổ
Ngăn chúng tôi khổ đau, bởi Ngài muốn chúng tôi thương yêu
Để những người con được Ngài chọn và những đứa bị ruồng bỏ,
Không còn ném cho nhau những ánh nhìn tức giận dưới trần thế này
Ngài đã cho lũ chim nhỏ thức ăn, xin hãy nuôi tất cả những kẻ đói
Cầu cho mùa đông của Ngài dịu êm, và khi triều đại của nó kết thúc,
Nhà thơ và chim chóc sẽ hát : Cầu được phước lành.
Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010
Âu Cơ gallery
Các tác phẩm trong 5 cuộc triển lãm diễn ra trong vòng hai năm qua và các bộ tranh theo tác giả của gallery khá đa dạng và thú vị.
Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010
Julian Assange & Wikileaks
Đã lập trang Wikileaks khoái ghê
Nhân loại chứng kiến trận hề
Bao nhiêu giấu giếm tứ bề bung ra
Phiền toái nhất bố già Nhà Trắng
Lắm mưu mô bắng nhắng khắp nơi
Tưởng đâu kín đáo mọi lời
Ai ngờ tuyệt mật đã rời thâm sâu
Thế giới biết đâu là sự thật
Mới nổi điên tức giận mấy miền
Trung Quốc cũng sợ toái phiền
Xui ngay nước Mỹ cấm liền website
(Dân Tàu từ trước đến nay
Đã quen bị cấm đêm ngày nhiều trang)
Sóng internet hàng hàng lớp lớp
Vẫn tràn đi như chớp như giông
Cuộn thành sức mạnh đám đông
Khởi nguồn từ chính anh hùng Assange
Bao cạm bẫy giữa đàng dền dứ
Kế mỹ nhân gái gú rập rình
Tránh sao cho khỏi tội tình
Julian bác vẫn một mình xông pha
Ở nước Úc mẹ già lo lắng
Sợ con trai chết đắng ván này
Interpol dõi đêm ngày
Mạng người ta vẫn mỏng tày sao rơi
Julian Assange bác quý ơi
Lo gì, bác đã sống đời lừng danh
Bao sức mạnh thua kềnh sự thật
Lịch sử trang đã lật từ đây
Anh hùng đơn độc một tay
Thế gian nghiêng ngả, mê say nhân tình…
2-12-2010
Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010
Tôi cất hồn tôi...
Náu vào sợi bạc lẫn sợi xanh
Anh có bao giờ nghe tóc nói
Là hồn tôi đấy tiếng thanh thanh
Tôi cất hồn tôi trong tay anh
Bàn tay ấm áp chẳng đua tranh
Từng ngón bắc cầu đưa hồn đến
Những miền thương mến của đời anh
Tôi cất hồn tôi trong mắt anh
Trong mơ anh có thấy quấn quanh
Một tình âu yếm và say đắm
Là hồn tôi đấy thức yêu anh
Tôi cất hồn tôi trong tim anh
Hòa vào nhịp đập chậm cùng nhanh
Vang tiếng dạt dào như sóng biển
Nhạc của hồn yêu dội vỗ anh
1-12-2010