(Bài thơ này Bạn viết tháng 5 năm 2005, khi ấy tôi đọc lướt vài lần và... chẳng hiểu gì. Hơn 800 ngày sau đọc lại, chợt rùng mình. Rùng mình vì một thời gian dài như thế lời của Bạn đã không lọt vào tai mình, tai mình là tai trâu sao? Mình đã vô tri như thế sao, thực đáng rùng mình. Và buốt ruột bởi sự tận tâm của Bạn trong suốt ba năm qua. Chân thực, giản dị và tận tâm. Đấy là Bạn. Xin được lưu bài thơ của Bạn ở đây. Để ghi lòng tạc dạ. Cảm ơn Bạn.) Tiễn Bạn (Tặng H.Y) Mỉm cười nhé khi ngày mai lại tới Đường rợp cỏ hoa, sông rộng bến bờ Nỗi đau rồi lặng lẽ vu vơ Thời gian đến lại đi, không hẹn ước Chiều mang mang sương lẩn chìm đáy mắt Che ánh nhìn mệt mỏi xa xăm
Có bao giờ nói hết những lặng câm Lửa le lói, mịt mùng thăm thẳm tối Ngày mai ơi, đâu đây lòng chợt nhói Giữa mập mờ e lại gặp riêng ta Có bao giờ nói hết những phôi pha Chồi mươn mướt lạnh lùng mưa lất phất Phút ra đời con người đều biết khóc Vết đau vô hình con tạo đã khắc ghi Tương ngộ đã biết chia li Nhưng rồi cũng sẽ qua đi Nào có gì là cái chi chi ... (1)
Dẫu chỉ còn hư vô, lòng vẫn hòai mê mải Điệu buồn phương nao dư âm hồn vọng mãi Đeo đẳng kiếp người vô định giữa trăm năm Giữa muôn trùng nào ai biết tri âm 05-2005 (1): Cái tình là cái chi chi, mượn màu son phấn ra đi (dân gian) Trên khắp thế gian, vốn không có lấy một vật (lời Phật dạy) Phạm Lê |
3 nhận xét:
Chị, Bạn và thơ...đều thật là hay!!! :*
bạn c HY quý c HY nhỉ,nặng lòng thế
Bài này âm khí nhiều, đọc chơi thôi, đừng dramatize quá. Life goes on. Life can heal. Life is always re-born.
Đăng nhận xét