Định ngưng viết blog một thời gian vì những bận rộn của đời thường nhưng chuyện đang xảy ra với nhà thơ Nhã Thuyên đã khiến tôi không thể im lặng mà yên ổn sống.
Ta làm gì khi thấy một nhà thơ bị đưa lên thớt như một con cá? Tại sao một người cất tiếng cho thi ca lại phải chịu đựng nỗi trầy da tróc vẩy như vậy? Văn chương học thuật nước nhà đã không ngăn nổi lưỡi dao ám mùi tử khí đó hay sao? Lưỡi dao đã từng khua lên trong quá khứ rồi chuốc lấy sự ô nhục muôn đời không rửa sạch, bây giờ là bao giờ mà vẫn còn ngạo nghễ khua lên?
Về thơ Bùi Chát và nhóm Mở Miệng có lần tôi đã viết ý kiến của mình bằng một entry, ở đây. Thiết nghĩ cũng không cần phải nói dài thêm, chỉ chốt lại một câu là hãy để cho thi ca được tự do, như cá bơi dưới nước, như chim bay trên trời, vàng son ngọc ngà hay cát bụi bùn lầy đều chất đầy thi vị, mắc mớ gì mà cấm đoán. Thơ ca được xây lên từ những ngôn từ đẹp đẽ như đá ngọc cát vàng thành lâu đài rực rỡ thì nó cũng có thể được làm nên từ gạch vụn ngói nát của thực tế cuộc đời bởi từ nguyên sơ xa thẳm thơ ca vẫn là cuộc chơi miên man bất tận không biên giới.
Làm thơ, chạy theo từ ngữ, câu vần, thi tứ là thi sĩ đã đủ gặp quá nhiều rắc rối giữa cuộc đời rồi, bạn không muốn du hành cùng họ qua những cuộc phiêu du cùng chữ nghĩa cũng không sao, nhưng đừng tìm cách ngăn cản họ bằng những định kiến sáo mòn. Sẽ có những người khác tìm thấy thi vị trong thành quả của họ, và cuộc sống là như vậy, muôn vàn đường lối.
Trong ngày xáo chộn vo viên
Thơ Bùi Chát có Nhã Thuyên vỗ về
Một vần Mở Miệng anh thề
Viết cho đến tận cái lề bỏ đi
Mặc cho những gì người ta sẽ chụp lên đầu Nhã Thuyên, chị là một thi sĩ thực thụ, người đã đứng về phía thi ca trong cuộc đối thoại không cân sức với những kẻ dùng mũi dao chính trị hòng đánh bại chị theo cách hèn hạ nhất. Chính họ chứ không phải ai khác đã chém vào thi ca nước nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét