Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Từ Thức gặp tiên (II)

            (Tiếp phần I)

Phu nhân sai tiểu thư ra
Từ Thức trông thấy chợt à nhớ ngay
Người con gái lỡ vịn tay
Mẫu đơn cành gãy không may phải đền
Phu nhân bày tỏ tiếp liền:
"Con tôi là gái thảo hiền Giáng Hương
May nhờ ông đã xót thương
Ra tay cứu giúp nên vương chút tình
Nay gặp lại ân nhân mình
Muốn cho con gái kết tình phu thê
Mẫu đơn duyên thắm vẹn bề
Cũng là đền đáp nhớ về ơn sâu"
Ngay đêm hôm ấy trên lầu
Phu nhân mở tiệc canh thâu tơ hồng

                ***

Từ Thức từ khi làm chồng
Nắng mưa thấm thoắt đã vòng một năm
Giáng Hương đẹp tựa trăng rằm
Nghĩa tình quấn quít như trâm tóc cài
Vậy mà những lúc hôm mai
Từ Thức bỗng thấy khôn ngoai nhớ nhà
Nhớ chiều khói bếp vương xa
Nhớ đêm trăng sáng bước qua vườn chè
Nhớ thôn xóm, nhớ bạn bè
Nhớ sông nước cũ, nhớ về tuổi thơ
Ngày mong đêm lại nằm mơ
Từ Thức thổ lộ tóc tơ với nàng:
"Tôi đi xa xóm xa làng
Đã lâu cũng muốn lên đàng về thăm
Quê nhà khắc khoải nhân tâm
Thỏa lòng tôi lại đồng cam với nàng"
Giáng Hương òa khóc hai hàng:
"Thiếp không phải giữ tình tang hẹp hòi
Mà ngăn thiện ý chàng đòi,
Chỉ vì ngắn ngủi là đời trần gian
Sợ chàng về chốn thôn trang
Không còn như trước, trái ngang tình đời"

                 ***

        (còn tiếp)

Không có nhận xét nào: