Thời xưa ở mạn Hóa Châu
Có chàng Từ Thức thông lầu văn chương
Bước chân vào chốn quan trường
Được bổ một chức thường thường bậc trung
Ở miền Kinh Bắc một vùng
Đồng xanh vườn thắm vui cùng nắng mưa
Trong vùng có một ngôi chùa
Cạnh chùa rực rỡ gió đùa mẫu đơn
Mùa xuân hoa nở rập rờn
Khách thập phương đến đông hơn hội hè
***
Mùa xuân năm đó ngựa xe
Nườm nượp đưa đón người về chùa chơi
Mẫu đơn nở đẹp tuyệt vời
Hoa cười quyến rũ lòng người đắm say
Một nàng thiếu nữ tóc mây
Vừa chừng mười bảy má hây môi hồng
Càng nhìn càng thấy mặn nồng
Tuyệt trần nhan sắc có đông bao giờ
Người bên hoa đẹp như mơ
Vô tình nàng chạm gãy xơ một cành
Nhà chùa giữ lại rất nhanh
Người hoa không có của dành chuộc hoa
Từ Thức đi dạo ngang qua
Liền cởi áo gấm mang ra đền bù
Chàng vì chỉ thích ngao du
Xem phong cảnh đẹp chẳng xu theo thời
Quan trên quở trách hết lời
Chàng từ quan sống cuộc đời nhẹ tênh
Tiêu dao sơn thủy hữu tình
Nơi nào cảnh đẹp có hình chàng qua
***
Một buổi sáng chàng trông ra
Cửa Thần Phù thấy mây sa một vầng
Hoa sen ngũ sắc như dâng
Từ Thức lòng dạ bâng khuâng chẳng đành
Chàng vội chèo thuyền thật nhanh
Về phía ấy gặp núi xanh hang trời
Chàng men hang tối bời bời
Bám theo vách đá lần hồi chàng đi
Rất lâu vẫn tối rậm rì
Đi thêm một lúc nữa thì sáng choang
Chàng lần ra khỏi cái hang
Đến chân núi khác trèo sang bên sườn
Nhìn ra thấy một con đường
Rộng thênh thang đến một vùng phong quang
Xa xa cung điện trang hoàng
Lung linh giát ngọc thếp vàng đẹp sao
Từ Thức theo đường bước vào
Có hai thiếu nữ ra rồi bảo nhau:
"Chú rể nhà ta thật mau!"
Và họ lễ phép cúi đầu gửi thưa:
"Phu nhân chúng tôi đang chờ
Mời chàng cất bước hải hồ vào chơi"
Từ Thức đi theo hai người
Ngang qua gác tía bên hồi lầu son
Gấm thêu rực rỡ núi non
Những điều đọc sách chàng còn ngất ngây
Đều hiện ra hết ở đây
Lấp lánh trên cửa rồng vây chữ vàng
"Điện Quỳnh Hư", "Gác Giao Quang"
Nguy nga lộng lẫy giàu sang vô ngần
Rồi chàng vào gặp phu nhân
Mặc áo lụa trắng, sập ngồi đàn hương
Phu nhân hỏi chàng khiêm nhường:
"Ông xem phong cảnh lạ thường khắp nơi
Bây giờ nhân ghé đây chơi
Hỏi ông có biết là nơi chốn nào?"
"Vùng này tôi đã ra vào
Mà không biết có động đào cảnh tiên"
Phu nhân cười nụ rất hiền:
"Ông đâu biết được thiên nhiên chốn này
Hang cùng thứ sáu là đây
Trong ba sáu động chung bầy Phi Lai
Địa tiên Nam Tạc núi dầy
Ngụy phụ nhân, chính tên này của tôi
Thấy ông cao nghĩa trọng người
Nên tôi mới cố công mời ông qua"
***
(Còn tiếp)
4 nhận xét:
Hihihihi, bác HY làm thơ không được hay như xưa nữa, nhưng mà vẫn dễ thương lắm, bác cứ viết tiếp đi !
Bác biết không, đọc thơ bác đột nhiên tôi nghĩ ra một điều rất hay. Cô tiên ở đây là vợ của Từ Thức, chàng bỏ nàng đi mất tiêu rồi, thế bác HY thử nghĩ xem có thể cho ảnh gặp ai khác ở trần gian, mà không phải là tiên không ?!
Bác nói đúng, chiều hôm qua tôi viết mãi mới xong một nửa mà viết rồi đọc lại cũng thấy nó lọc cọc làm sao ấy. Gặp người trần gian thì biết cho gặp ai bây giờ ạ, đã yêu tiên rồi còn yêu được trần gian nữa ko?
Hồi mười năm trước em có làm qh du lịch vùng động Từ Thức. Trong vùng này còn có một ngọn núi giống hình ông già và một con vượn ngồi nhìn ra biển. Hồi đó liên tưởng đến cảnh tiến thoái lưỡng nan làm người không đặng, làm tiên chẳng xong - một kiểu phi lý rất Camus ^^ Sau có viết một đoạn về khổ ải của người bất tử :P
http://loanhquanh.blogspot.com/2010/01/dada.html?m=0
Chị vừa đọc lại, em viết rất hay.
Đăng nhận xét