(Tiếp phần II)
Giáng Hương khuyên nhủ cạn lời
Từ Thức chàng vẫn vời vời trông xa
Ước ao nhìn thấy quê nhà
Người đây tâm trí những là nơi đâu
Giáng Hương đem chuyện chàng cầu
Kể cho mẹ rõ đuôi đầu nguồn cơn
Phu nhân suy nghĩ thiệt hơn
Thấy lòng chàng rể vẫn còn đa mang
Duyên chưa dứt nợ trần gian
Phu nhân sai lấy xe loan tiễn người
Giáng Hương theo bước ngậm ngùi
Lấy phong thư dặn về rồi hãy xem
Phu thê tình nghĩa êm đềm
Bỗng đâu đôi nẻo đôi niềm rẽ chia
Từ Thức từ biệt nàng về
Rồi lên xe vút sơn khê phong hà
Chốc lát đã thấy quê nhà
Nhìn phong cảnh cũ có đà khác xưa
Chỉ còn khe núi bước vừa
Vẫn y như cũ dù mưa nắng nhiều
Từ Thức hồi hộp thương yêu
Xe vào thôn xóm bóng chiều vắt ngang
Bâng khuâng chân bước vào làng
Thấy bao người lạ, hỏi han mấy hồi
Chẳng ai biết được mấy lời
Bèn tìm các cụ da mồi tóc sương
Đi đến nhà cuối con đường
Một cụ chống gậy nghe xưng nhớ rằng:
"Hồi nhỏ, vào những đêm trăng
Bà tôi thường kể chuyện làng khi xưa
Người làng khi ấy còn thưa
Có một cụ tổ cũng ưa du hành
Tên là Từ Thức, hiền lành
Lạc vào hang đá vô thanh khứ hồi
Cách đây hai trăm năm rồi
Bây giờ lại thấy có người nhắc tên"
Càng nghe càng thấy buồn thêm
Từ Thức rầu rĩ xuống thềm bước ra
Định đi trong lúc bóng tà
Tìm xe, xe đã hóa là chim loan
Bay đi trong khói chiều loang.
Chàng liền mở bức thư nàng ra xem
Giáng Hương thảo vắn một bên
"Ở nơi tiên cảnh kết duyên với chàng
Nay duyên đã hết đá vàng
Không mong hội ngộ sóng hàng cùng nhau"
Từ Thức rười rượi buồn đau
Nhưng mà tất cả qua mau mất rồi
Về sau, một buổi có người
Thấy chàng vào núi cao vời Hoàng Sơn
Lần này xa mãi xóm thôn
Không thấy về nữa, đi luôn đến giờ...
25-7-2013
Hoàng Yến
1 nhận xét:
hay lắm chị, em phục chị quá :)
Đăng nhận xét