Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Một ngày đông

Hôm nay Ottawa có nhiệt độ khoảng từ -10 đến -14oC, trời nắng trong nhưng rất lạnh. Tôi đang ngồi trong một thư viện ở đường Rideau và buồn ngủ. Có lẽ do buổi sáng dậy sớm sắp cơm cho cả ba người, con trai phải ra bus để đến trường lúc 7h15, chồng đi làm 7h45, tôi dậy 6h chuẩn bị đồ ăn sáng và đồ mang đi. Mọi ngày thì thế nhưng hôm nay tôi còn thức giấc sớm hơn, khoảng 5h kém, nằm trên giường tỉnh như sáo và bắt đầu nói lẩm bẩm về bác Julian Assange khiến cho chồng tôi cũng phải thức dậy tiếp chuyện trong cơn ngái ngủ.

Một người bạn của tôi nói rằng bác này khiến cho bạn ấy cảm tưởng thế giới đang có quả bom sắp nổ, điều ấy làm bạn ấy sợ và cảm thấy bất ổn. Tôi thì chưa thấy nỗi sợ hãi ấy, một thế giới giả vờ yên ổn là điều tôi cảm nhận, những sự thật cần được hé lộ, thêm nhiều sự thật nữa đi, tất cả mọi người cần được biết và có quyền được biết về những điều có thể dẫn đến những điều khác liên quan đến cuộc sống của họ. Thế giới này cần nhiều thay đổi. Julian là người hùng của đám đông không quyền lực, bên kia là những bộ máy quyền lực đang dẫn dắt và chế ngự. "Người ta sẽ dập được thôi" chồng tôi kết luận rồi ngủ tiếp. "Người ta" ở đây là những bộ máy quyền lực khổng lồ. Tôi vẫn nghĩ tiếp về cuộc đấu tranh giữa hai bên và hy vọng rằng nó sẽ làm cho thế giới này tốt hơn lên, cả hai bên thực ra đang có ích cho nhau. Rồi tôi dậy nấu cơm.

Bây giờ thì tôi đang ngồi trong thư viện và buồn ngủ, tôi cố không ngủ gật vì cái thư viện này nhỏ tí, xung quanh toàn người là người, tôi đang ngồi ở khu ghế bành kê cạnh những giá sách cao và gõ laptop. Để dứt cơn buồn ngủ, tôi nhìn ngó xung quanh và thấy một bức tranh rất to tường đối diện, trong tranh là một cái đầu rắn lớn màu xanh ló ra một khoảng cửa, bên ngoài là khoảng không, bên trên có dòng chữ:
PROPHETAE TUI VIDERUNT TIBI FALSA ET STULTA
Mắt con rắn mở to, rất trong, con ngươi mắt thu hẹp lại thành một đường chỉ thẳng góc khiến cho cái nhìn của nó tinh anh thấu suốt rợn người. Có vẻ như tôi đã tỉnh táo hơn. Không biết nghĩa của dòng chữ trên là gì, để lúc nào thử tra Google.

Khi nãy tôi đọc blog Người lữ hành kỳ dị, entry "một người tốt đã ra đi", bạn Phú báo tin chị Kiều Hòa ở Canada mới mất, lòng thấy buồn dù không biết chị. Trong một ngày đông giá lạnh nơi xứ này nghe tin một người Việt ở nơi này đã ra đi qua blog của bạn ở quê hương. Như có cơn gió buốt thổi qua lòng.

Bài thơ Mùa Đông bác Lan Hương vừa dịch gợi cho tôi nhớ đến cuốn Những người khốn khổ.

Ngày mai là giỗ ba tôi, ba tôi mất đã được 10 năm. Tôi rất ít khi nhắc đến ba tôi ở blog này dù ba luôn ở một nơi trang trọng trong trí nhớ của tôi. Chồng tôi thường nói những khi tôi rầu rĩ: "Vì ba cưng chiều em quá nên giờ anh chiều em bao nhiêu cũng không đủ". Chồng tôi nói cũng đúng nhưng có lẽ thiếu, ba tôi rất cưng tôi và tôi thì yêu kính ba tôi vô cùng, nhưng không chỉ sự cưng chiều mà chủ yếu là những cuộc trò chuyện giữa tôi và ba tôi đã khiến tôi luôn cảm thấy hạnh phúc trong sự chia sẻ. Khi ba tôi mất, tôi suy sụp chơi vơi mất nhiều năm trời để quen với cảm giác không còn ba nữa, những cuộc trò chuyện cha con cũng không còn. Hôm trước tôi thấy ghen tị với bạn Goldmund quá khi ba bạn ấy vào FB của bạn ấy comment, tôi ước gì có thể được như bạn ấy. Cuối cùng thì tôi đã add được FB của phụ huynh bạn ấy, tôi thấy mình trở nên thích nghe chuyện những người già, có lẽ tôi cũng đã già.

Chiều nay về nấu cơm ăn xong, tôi sẽ phải lái xe đi xa, may là hôm nay không có tuyết, đường sạch ko sợ trơn trượt. Ngày mai sẽ có tuyết rơi. Ngày kia cũng thế, nhưng trời sẽ ấm hơn vào những ngày tuyết rơi cuối tuần này. Ottawa đã chăng đèn kết hoa rất nhiều, buổi tối nhìn rất đẹp. Tiếc là cả hai máy ảnh nhà đang hỏng nên không có ảnh tự chụp, tôi lấy tạm cái ảnh này trên mạng cho có không khí (ảnh lấy từ đây).

6 nhận xét:

Thuy Dam Minh nói...

Có lần anh được đến Thiên Tân, được sống trong mùa lạnh, hôm ấy -8oC mà đã thấy lạnh thấu xương. Không hiểu -14oC thì sẽ như thế nào nhỉ?

Lana nói...

Những tản mạn như thế này rất thật và rất dễ thương H.Y à.

Goldmund nói...

Bạn HY năng đi nói chuyện với phụ huynh của GM đi, bác ấy thích lắm í:)

VMC nói...

Cảm giác lẫn lộn khi đọc bài này. Cám ơn HY.

Titi nói...

em mới xa bố có 2 năm mà đã thấy quá lâu, nhiều lúc tưởng như hong chịu nổi vì thiếu một tri kỷ âm nhạc cực kỳ trong sáng hic hic...

HY nói...

Cảm ơn các bác các bạn đã chia sẻ :)