Thứ Ba, 9 tháng 10, 2007

Rừng thu

(Đi chơi rừng quốc gia Killarney, đẹp vô cùng, vẻ đẹp sững sờ ngắn ngủi của mùa thu Bắc Mỹ, ảnh post sau vì chưa upload được, gõ thơ trước ạ)

*

Hồng, đỏ, vàng, nâu, xanh, trắng muôn màu

Rừng vội vàng rộn ràng rực rỡ

Như tấm áo người đàn bà đan bằng đam mê ngột thở

Của yêu thương sau những lỡ dở, mong chờ

*

Nàng bắt đầu bằng sợi đỏ bất ngờ

Như máu chảy trong tim rần rật nóng

Như lửa cháy đêm đông, mặt trời trên cát bỏng

Như tình yêu thiêu đốt cả địa đàng

*

Bâng khuâng, nàng rút những sợi vàng

Như lúa chín nơi cánh đồng xa ngái

Như mặt nước sánh màu trăng hoang hoải

Như lấp lánh nhung điều đôi nhẫn trải song song

*

Xanh thắm xanh là những sợi chờ mong

Nàng xen kẽ với non tơ hy vọng

Màu mạ nắng hong, dịu lòng lá cỏ

Chảy dạt dào như nước biếc dòng sông

*

Những sợi nâu nàng kết lại tâm đồng

Từng mũi âm thầm chịu thương chịu khó

Như cánh buồm khơi xa nặng gió

Như vai áo bạc màu bác mẹ khi xưa

*

Nàng miên man kết sợi trắng như mưa

Nõn nường xinh tươi bắp chân thời con gái,

Với sợi hồng như môi cười bên chái

Ngắm nụ đào phai, xem xác pháo giao thừa...

*

Bên đường rừng những vạt áo đu đưa

Bao người trông theo, bao người ngoái lại

Người đàn bà vẫn đan mê mải

Dưới tay nàng thảng thốt một tình yêu.

***

8-10-2007

HY

13 nhận xét:

Linh Gia nói...

Nàng bắt đầu bằng sợi đỏ bất ngờ
Như máu chảy trong tim rần rật nóng
Nàng xen kẽ với non tơ hy vọng
Xanh thắm xanh là những sợi chờ mong
Trên đây là loại thơ "cát" "dán" Mượn của người để trả cho người. HY ơi thêm mấy sợi đen vào cho các màu kia càng thêm rực rỡ!

HY nói...

Em không thấy có màu đen ạ :)

HY nói...

- Hihi, 6 màu ấy nhưng chúng ở cấp độ khác nhau và có sự pha trộn nữa nên tạo ra muôn màu :)

HY nói...

Ngột thở: tức ngực, khó thở ;)
Xa ngái: xa xa lắm
Nước sánh màu trăng hoang hoải: màu trăng trên mặt nước hư thực, hoang vắng, khắc khoải...
Màu mạ nắng hong: màu xanh non pha vàng của lúa mạ được nắng chiếu.
Cuối cùng là màu trắng nõn nà xinh tươi của bắp chân con gái trẻ.
Đại khái tớ giải thích nôm na thế:P

HY nói...

À, câu thơ của Tố Hữu nói vậy là có lý do đấy TL ạ, vì so với trước đó thì phải hoạt động bí mật toàn đi đường rừng nên khi đường cái thuộc vềcách mạng mới có : 'Đường ta rộng thênh thang 8 thước'.

Cà rem nói...

- ' Hồng, đỏ, vàng, nâu, xanh, trắng muôn màu': có 6 màu mà sao chị giáo nói muôn màu thế? Chợt làm tl nhớ lại câu này của Tố Hữu: 'Đường ta rộng thênh thang 8 thước'
- Bài này nhiều từ mới lạ quá: ' ngột thở', 'xa ngái', 'màu trăng hoang hoải','màu mạ nắng hong', ' nõn nường xinh tươi'

Too much love will kill you nói...

Trời,đây là bài e thích nhất từ hồi đọc thơ c HY.Trong sáng và đẹp,c HY tài thật,vẽ tranh bằng thơ mà vẫn thấy lung linh màu sắc :)như e đang đứng giữa rừng với c ý :D

light p nói...

"Một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng
Một màu xanh chấm thêm vàng cánh đồng hoang
Một màu nâu nâu, một màu tím tím
Màu nâu tím mắt em tôi ôi đẹp dịu dàng"
Nhạc phẩm của Trần Tiến
Còn "Người đàn bà vẫn đan mê mải" ... Hình tượng "người đàn bà đan" được mượn của một tác giả khác, hình như là Yến Nhi (chứ ko phải HY)?!
"Hồng, đỏ, vàng, nâu, xanh, trắng muôn màu"...Cảm giác có vẻ như họa sỹ nghiệp dư đã (vô tình hay cố ý)dùng thiếu một màu để bôi nên bức họa phong cảnh mùa thu Bắc Mỹ này, mà nếu thêm một màu nữa thì vừa vặn đủ bảy sắc cầu vồng, khi đó chắc tranh sẽ "đẹp" hơn, ít nhất là cũng hơn "bức tranh quê" (của AT).
Ở tranh phong cảnh của các họa sỹ chuyên nghiệp, người ta thường nhận thấy một gam màu chủ đạo, ví dụ màu vàng ở tranh của Levitan chẳng hạn. Còn trong tranh của HY, người ta không hoặc chưa nhận thấy cái gam màu chủ đạo ấy.
Chợt nảy ra ý tưởng ngồ ngộ, nếu đem họa phẩm này quay 360 độ, như trẻ con quay chiếc chong chóng ấy, khi ấy chắc hiệu ứng quang phổ ánh sáng sẽ cho người ta thấy bức tranh chỉ còn là độc một màu trắng thôi, chẳng biết có đúng không !!!
"Bến My Lăng nằm không, thuyền đưa khách
Rượu hết rồi, ông lái chẳng buông câu.
Trăng thì đầy rơi vàng trên mặt sách,
Ông lái buồn để gió lén mơn râu"...
Nhàn cư, "bình loạn" một chút cho vui, HY đừng để bụng nghe !

light p nói...

"Hình tượng "người đàn bà đan" được mượn của một tác giả khác, hình như là Yến Nhi"...
Đây, nó đây này (và tác giả của nó là Ý Nhi, chứ ko phải Yến Nhi, nhớ nhầm, xin lỗi!):
NGƯỜI ĐÀN BÀ NGỒI ĐAN
Giữa chiều lạnh
một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ
vừa nhẫn nại vừa vội vã
nhẫn nại như thể đó là việc phải làm suốt đời
vội vã như thể đó là lần sau chót
Không thở dài
không mỉm cười
chị đang giữ kín đau thương
hay là hạnh phúc
lòng chị đang tràn đầy niềm tin
hay là ngờ vực
Không một lần nào chị ngẩng nhìn lên
chị đang qua những phút giây trước lần gặp mặt
hay sau buổi chia ly
trong mũi đan kia ẩn giấu niềm hân hoan hay nỗi lo âu
trong đôi mắt kia là chán chường hay hy vọng
Giữa chiều lạnh
một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ
dưới chân chị
cuộn len như quả cầu xanh
đang lăn đi những vòng chậm rãi./.
Ý Nhi

HY nói...

Cảm ơn em Nhí nhố. :)

xuonggiang nói...

Thơ của bạn rất hay! bức tranh rất đẹp và sống động sau ngòi bút của bạn. Tuy nhiên Rừng còn sống động và vui tươi nữa. HY Hãy tả rừng như vậy nhé. Thân!

HY nói...

Cảm ơn bác Light đã phân tích bài thơ bằng quang phổ ký trên nền nhạc Trần Tiến, tiếng thơ Ý Nhi, Anh Thơ và cái đoạn "Bến My lăng" thú thực em quên mất của ai rồi. Được bác nhận xét thơ quả thực rất thú vị.
Cảm ơn bạn Xuonggiang đã gợi ý tớ viết tiếp Tiếng rừng.

Uyen nói...

Nhà thơ Yến Lan là tác giả của bài Bến My Lăng đấy chị ạ.