Tuệ Sỹ
Đôi mắt ước tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn.
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh núi này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng.
Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn bức tường ủ rũ
Suối nguồn xa ngược nước xuôi ngàn.
----------------------
Bài thơ rất hay này của Tuệ Sỹ đã được nhiều người biết, Bùi Giáng có viết một bài bình rất sâu sắc cho bài thơ. Sáng nay mình tâm trạng một chút, vụt đến trong đầu một câu trong bài này nên đã tìm đọc lại, thấy thấm thía làm sao. Đọc và cảm thấy bình tâm trở lại. Cảm ơn nhà thơ Tuệ Sỹ.
3 nhận xét:
"Đêm bạch lạp mê mẩn hồn hài hán
Lại ngỡ mình, công chúa xuống dương gian...
Lễ đăng quang, xe kiệu đến rước nàng
Ngôi tình ái, dịu dàng trao vương miện"...
Chia xẻ với "một chút tâm trạng" và sự "bình tâm trở lại" của bạn !
hình như Tuệ Sỹ là nhà sư thì phải?
Phải rồi Nam Giang, nhưng khi mình đọc bài thơ này của ông thì mình thích gọi ông là nhà thơ.
Đăng nhận xét