1. Học vỡ lòng, con đi học một buổi còn một buổi về chỗ mẹ làm, một nhà trẻ mẫu giáo ở gần trường, con quanh quẩn bên những đứa trẻ, nhìn chúng ăn, ngủ và khóc. Chán rồi con ra vườn chơi, có những đứa trẻ khác tầm tuổi con và lớn hơn một chút cùng chơi với con.
Chiều mẹ ra gọi "Yến ơi về thôi con", con vội vàng chạy lại với mẹ, con hỏi mẹ "Mẹ ơi hôm nay về lối nào?" Từ nhà trẻ ra có hai lối để về nhà, một lối tắt qua mấy bờ ao và một lối đi ra đường cái ngang qua chợ. Lối đường cái đi qua cổng có hai cây táo hai bên, con gọi là lối cây táo, để phân biệt với lối bờ ao kia. Hôm nào mẹ rảo bước về phía lối cây táo là con mừng lắm, con reo to cho bọn trẻ ở quanh đấy nghe tiếng: "A! Hôm nay mẹ tớ mới tớ đi chợ!"
Hôm nào đi lối bờ ao thì con lặng ngắt lũn cũn bước theo mẹ.
Cái chợ dốc Hanh hồi ấy lèo tèo lắm mẹ nhỉ, thế mà đối với con lúc đó sao mà nó lớn và kỳ diệu thế, cái gì cũng có. Hai mẹ con len lỏi khắp các hàng, nhà mình tự trồng được rau nên ít phải mua rau, mẹ thường mua một mớ tép, khi thì mấy con cá nhỏ, có lúc là cá khô, hay trứng vịt. Mua thức ăn rồi mẹ thường mua cho con và anh một thứ quà gì đó. Hôm thì mấy tấm mía, hôm thì bắp ngô luộc, đa phần là bánh đa hoặc bỏng ngô. Mẹ bảo: "Mang về nhà hai anh em chia nhau", thế là con rất thèm nhưng cũng đành lòng xách quà về nhà. Vui mẹ nhỉ. Về đến ngõ là gọi anh toáng lên, như thể có công mang quà về cho anh vậy.
Lạnh quá, tuyết phủ khắp nơi rồi, con đi bộ trên con đường hẹp dần vì tuyết, vừa đi vừa nhớ những chiều đông xưa đi bên mẹ ra chợ. Mẹ cầm hai tay con sưởi ghé bếp than hồng hàng bánh đa trong lúc chờ bà chủ quạt bánh chín, hồi ức làm con ấm lòng.
2. Một ông già hơn bảy mươi sống ở thành phố mà năm nào cũng về quê, hỏi thăm cô ấy có về hay không, cứ nói với lũ cháu cô ấy là ngày xưa mê lắm, mê lắm....cô ấy là bạn học cùng hồi mười ba, mười bốn...dòng đời cuồn cuộn, mỗi người một phương, cô ấy cũng chỉ nhớ rằng ngày xưa anh đó hay hỏi bài, có thế thôi. Ông già cứ hỏi thăm tìm địa chỉ mãi không được, khổ thân ông ấy...
Cô ấy thì bảo mình, có khi như thế lại giữ mãi được những hình ảnh đẹp đẽ từ xa xưa, cô ấy năm nay tóc trắng choán hết tóc đen rồi, người ta gọi bằng bà, bà cụ chăm sóc các cháu và lo hương khói cho ông cụ, nhớ lại những ngày ông cụ còn... Bà cụ ấy là mẹ.
Mỗi khi bà cụ về quê thì các cháu họ (toàn 40-50) lại kể và hỏi xin phép bà cụ cho ông ấy địa chỉ của bà cụ nhưng bà cụ lắc đầu.
Ông ấy học cùng lớp nhất nhị tam ... sau thì bà cụ cũng ko gặp lại, nghe nói đi làm cho Pháp, khi ấy cũng viết nhiều thư về làng nhưng chị gái bà cụ cất đi ko đưa vì không ưng ông này, chuyện ấy bà cụ cũng không biết, mãi sau này mới nghe cháu gái kể lại... Đời bà cụ có mối tình với ba mình là sâu nặng nhất...
18 nhận xét:
Hình như là series chuyện hồi ức phải không HY ơi?
Đúng rồi chị Lana, hôm qua em ở trong tâm trạng nhớ chuyện xưa :)
Thế hồi ấy bác HY có học trường "Đồi Độc lập" không nhỉ ?
ND: tôi có học trường Đồi Độc lập, bác ND cũng học trường đấy à? :)
Tôi có học trường ấy từ năm 1977 (vỡ lòng) đến 1981 thì chuyển nhà cùng gia đình, chị tôi hơn tôi 3 tuổi thì học vỡ lòng từ 1974, chị lớn nhất thì bắt đầu còn sớm hơn nữa. Bác Thiệp bảo là chất Thái Nguyên ở trong tôi chắc không còn được bao nhiêu hihi (bác ấy cũng sống ở đấy, nhưng tôi không nhớ bác ấy có nói sinh ở đấy hay không). Nhưng tôi vẫn nhớ mùa xuân ở Thái Nguyên khắp các quả đồi cây cối đâm chồi nở hoa, có một mùi hương rất say sưa.
Chợ dốc Hanh thì tôi cũng được đi vài lần thôi nhưng chắc còn bé quá nên không nhớ. Hồi bé tôi rất hay đánh nhau với một anh hàng xóm tên là Dũng, có lần anh ấy đấm tôi sưng mắt còn tôi đấm anh ấy chảy máu mũi ròng ròng (a ha như vậy ròng đúng là chảy xuống thật), sau này lớn lên có dịp gặp lại anh ấy mắc cỡ lắm, anh ấy có một cô em gái tôi không nhớ tên là gì , không chừng bác HY lại là cô em gái ấy cũng nên !!
Đố bác HY biết tôi là ai đấy (chắc là bác đoán đúng rồi nhưng thôi bác đừng nói ra nhé hihi).
Ôi bác ND ơi, nếu mà bác cũng ở khu tập thể Đồi Độc lập thì có lẽ tôi cũng hay nhìn thấy bác. Nhà tôi ở đầu dãy 319, bác nói anh Dũng là tôi nhớ ở dãy 318 có anh Dũng con cô chú Chung Đốc, nếu nhà bác ở gần nhà anh Dũng đấy thì có khi bác là con gái bác MV rồi, nếu đúng vậy thì thật là kỳ ngộ quá bác ạ! :)
Có tôi cũng ở khu tập thể Đồi Độc lập, nhưng không phải con gái bác MV. Tôi không nhớ số dãy nhà mình nữa nhưng sẽ hỏi lại bố tôi. Anh Dũng ấy có ba tên là Phương.
Thật là không thể tin được đúng không ? Không biết còn điều bất ngờ gì nữa!
Ôm hôn bác HY nhé!
Chị HY hay có dịp về thăm bà cụ không a?
Tôi mới hỏi được cậu tôi cũng sống ở Thái Nguyên cho tới khi về hưu. Cậu không nhớ số dãy nhà nhưng nói là nó gần trường Độc lập, ngay sau khu nhà ăn liên cơ quan (nhà ăn tập thể của 4 cơ quan khu Gang Thép). Tôi còn nhớ là từ trường Độc lập đi thẳng ra thì qua một dãy nhà là đến dãy tôi ở, nhà ở ngay đầu hồi.
@ND: Ôm hôn bác! Thế thì bác ở một bên chân đồi, tôi ở chân đồi bên kia, dãy nhà bác khoảng 304, 305 hoặc số gần thế hihi :P
@123hoang: tôi về thăm bà cụ năm 2009 bác ạ, cũng hai năm rồi.
Các cụ ngày xưa mà cũng dăm ba mối tình lận lưng à? ;P
@KV: kể ra gọi là vài người theo đuổi mà cụ thấy quý mến thì đúng hơn là mối tình :)
Mình không dám viết về mẹ, vì có lần đang nói về bà, chị mình nghe được bảo "ôi nghe con gái ngoan nói chuyện về mẹ kìa!". Có lần mình đọc vở Electre của Jean Giraudoux (bản song ngữ), thấy hơi giống mẹ con mình hihi. Bản ấy mình đọc hồi khoảng năm 2000, không nhớ ai dịch, để mai mốt về xem lại, nếu là CVD dịch mình sẽ đem ra dọa hắn.
LH
Kể ra tôi cũng liều khi viết về mẹ như thế này dù cũng chẳng dám viết gì nhiều, chỉ là những mẩu nhỏ. Vậy mà trong suy nghĩ tôi vẫn luôn muốn viết về mẹ. Mẹ tôi là người đã trải qua rất nhiều khó khăn vất vả trong cuộc đời và là người luôn luôn can đảm, lạc quan, tôi thấy mình cần phải học mẹ mình rất nhiều về lòng can đảm.
Vở Electre tôi chưa đọc nên không biết có giống mẹ con tôi không, hihi :)
L’enfance
Qu’ils étaient doux ces jours de mon enfance
Où toujours gai, sans soucis, sans chagrin,
je coulai ma douce existence,
Sans songer au lendemain.
Que me servait que tant de connaissances
A mon esprit vinssent donner l’essor,
On n’a pas besoin des sciences,
Lorsque l’on vit dans l’âge d’or !
Mon coeur encore tendre et novice,
Ne connaissait pas la noirceur,
De la vie en cueillant les fleurs,
Je n’en sentais pas les épines,
Et mes caresses enfantines
Étaient pures et sans aigreurs.
Croyais-je, exempt de toute peine
Que, dans notre vaste univers,
Tous les maux sortis des enfers,
Avaient établi leur domaine ?
Nous sommes loin de l’heureux temps
Règne de Saturne et de Rhée,
Où les vertus, les fléaux des méchants,
Sur la terre étaient adorées,
Car dans ces heureuses contrées
Les hommes étaient des enfants.
Gérard de Nerval
Thời thơ ấu
Thật dịu ngọt biết bao là những ngày thơ ấu
Khi đó cuộc sống êm ả trôi
Toàn là niềm vui, không vướng bận ưu tư, phiền muộn
Không nghĩ tới ngày mai.
Làm chi bao kiến thức chắp cánh cho trí tuệ
Ta đâu cần khoa học
Khi ta sống trong thời đại hoàng kim !
Trái tim tôi còn non trẻ và thơ dại
Biết gì đâu vẻ đen tối của cuộc đời,
Khi còn mê mải hái hoa,
Tôi nào cảm thấy gai đâm.
Những ve vuốt âu yếm trẻ thơ khi đó
Còn tinh khiết và chưa trải chua cay.
Miễn nhiễm với muộn phiền,
Tôi đã tin chăng, trong vũ trụ bao la,
Tất cả những điều xấu xa thoát ra từ địa ngục
Đã thiết lập lãnh địa của chúng ?
Chúng ta sống rất xa thời hạnh phúc
Triều đại của Saturne và Rhée,
Thời mà đức hạnh, tai ương đối với kẻ ác,
Được tôn thờ trên mặt đất.
Vì trong những miền hạnh phúc đó,
Con người vẫn còn là trẻ thơ.
"Khi còn mê mải hái hoa,
Tôi nào cảm thấy gai đâm.
Những ve vuốt âu yếm trẻ thơ khi đó
Còn tinh khiết và chưa trải chua cay.
Miễn nhiễm với muộn phiền"
Bác Gérard de Nerval viết thật hay, tôi vừa đọc Wiki hóa ra bác ấy cũng là dịch giả nổi tiếng nữa.
Bác LH ơi, liệu có thể thay "Miễn nhiễm với muộn phiền" thành "Chưa biết đến muộn phiền" được không ạ?
Bác HY ơi "miễn nhiễm" là tôi dịch từ chữ "exempt", không biết tiếng Anh có từ ấy không, google dịch sang tiếng Anh là "free", định nghĩa của từ ấy là "không bắt buộc", "được miễn trừ", "được che chở khỏi...", liệu có từ nào khác với nghĩa ấy không nhỉ, vì "chưa biết đến" thì nghe lại "hiền" quá.
Hình như google cũng có bản dịch tiếng Anh của bài thơ này :
Childhood
They were these sweet days of my childhood
Where ever gay, carefree, without sorrow,
I ran my sweet life,
Without thinking of the future.
That served me as much knowledge
In my mind should come to the boom,
We do not need science,
When living in the golden age!
My heart is still tender and novice
Do not know the darkness
Of life while picking flowers,
I do not feel the thorns,
And my childish caresses
Were pure and without heartburn.
I thought, free from any penalty
That, in our vast universe,
All the evils out of Hades,
Had established their field?
We are far from happy days
Reign of Saturn and Rhea,
Where the virtues, the scourges of evil,
On earth were worshiped,
Because in these happy lands
The men were children.
Bác LH, nếu dịch sang tiếng Anh là "free" thì đúng là không thể dịch thành "chưa biết đến" được rồi bác ạ, dịch là "miễn nhiễm" mới chính xác nguyên bản.
Đăng nhận xét