1. Học vỡ lòng, con đi học một buổi còn một buổi về chỗ mẹ làm, một nhà trẻ mẫu giáo ở gần trường, con quanh quẩn bên những đứa trẻ, nhìn chúng ăn, ngủ và khóc. Chán rồi con ra vườn chơi, có những đứa trẻ khác tầm tuổi con và lớn hơn một chút cùng chơi với con.
Chiều mẹ ra gọi "Yến ơi về thôi con", con vội vàng chạy lại với mẹ, con hỏi mẹ "Mẹ ơi hôm nay về lối nào?" Từ nhà trẻ ra có hai lối để về nhà, một lối tắt qua mấy bờ ao và một lối đi ra đường cái ngang qua chợ. Lối đường cái đi qua cổng có hai cây táo hai bên, con gọi là lối cây táo, để phân biệt với lối bờ ao kia. Hôm nào mẹ rảo bước về phía lối cây táo là con mừng lắm, con reo to cho bọn trẻ ở quanh đấy nghe tiếng: "A! Hôm nay mẹ tớ mới tớ đi chợ!"
Hôm nào đi lối bờ ao thì con lặng ngắt lũn cũn bước theo mẹ.
Cái chợ dốc Hanh hồi ấy lèo tèo lắm mẹ nhỉ, thế mà đối với con lúc đó sao mà nó lớn và kỳ diệu thế, cái gì cũng có. Hai mẹ con len lỏi khắp các hàng, nhà mình tự trồng được rau nên ít phải mua rau, mẹ thường mua một mớ tép, khi thì mấy con cá nhỏ, có lúc là cá khô, hay trứng vịt. Mua thức ăn rồi mẹ thường mua cho con và anh một thứ quà gì đó. Hôm thì mấy tấm mía, hôm thì bắp ngô luộc, đa phần là bánh đa hoặc bỏng ngô. Mẹ bảo: "Mang về nhà hai anh em chia nhau", thế là con rất thèm nhưng cũng đành lòng xách quà về nhà. Vui mẹ nhỉ. Về đến ngõ là gọi anh toáng lên, như thể có công mang quà về cho anh vậy.
Lạnh quá, tuyết phủ khắp nơi rồi, con đi bộ trên con đường hẹp dần vì tuyết, vừa đi vừa nhớ những chiều đông xưa đi bên mẹ ra chợ. Mẹ cầm hai tay con sưởi ghé bếp than hồng hàng bánh đa trong lúc chờ bà chủ quạt bánh chín, hồi ức làm con ấm lòng.
2. Một ông già hơn bảy mươi sống ở thành phố mà năm nào cũng về quê, hỏi thăm cô ấy có về hay không, cứ nói với lũ cháu cô ấy là ngày xưa mê lắm, mê lắm....cô ấy là bạn học cùng hồi mười ba, mười bốn...dòng đời cuồn cuộn, mỗi người một phương, cô ấy cũng chỉ nhớ rằng ngày xưa anh đó hay hỏi bài, có thế thôi. Ông già cứ hỏi thăm tìm địa chỉ mãi không được, khổ thân ông ấy...
Cô ấy thì bảo mình, có khi như thế lại giữ mãi được những hình ảnh đẹp đẽ từ xa xưa, cô ấy năm nay tóc trắng choán hết tóc đen rồi, người ta gọi bằng bà, bà cụ chăm sóc các cháu và lo hương khói cho ông cụ, nhớ lại những ngày ông cụ còn... Bà cụ ấy là mẹ.
Mỗi khi bà cụ về quê thì các cháu họ (toàn 40-50) lại kể và hỏi xin phép bà cụ cho ông ấy địa chỉ của bà cụ nhưng bà cụ lắc đầu.
Ông ấy học cùng lớp nhất nhị tam ... sau thì bà cụ cũng ko gặp lại, nghe nói đi làm cho Pháp, khi ấy cũng viết nhiều thư về làng nhưng chị gái bà cụ cất đi ko đưa vì không ưng ông này, chuyện ấy bà cụ cũng không biết, mãi sau này mới nghe cháu gái kể lại... Đời bà cụ có mối tình với ba mình là sâu nặng nhất...