những câu thơ nối đuôi nhau xa lắc không cần ai đuổi theo
những câu thơ va vào nhau vặn xoắn nhau gãy răng rắc như tiếng gió bão quật cây cối
những câu thơ tích tụ rồi rã rời, sinh sôi và tàn tạ như lá xanh thành úa khô như non cao thành cát bụi
vụn xác những câu thơ bị mưa cuốn ra biển tan vào trong sóng vẫn bập bềnh nối nhau và cả lấn lướt nhau
chút vị mặn lại sinh nở những câu thơ mới lướt đi trên sóng hứng ánh mặt trời để lấp lánh ngũ sắc
những câu thơ hóa bọt biển, rong rêu, lênh đênh chờ tôm cá đớp
những câu thơ lớn lên trong mình cá để lại làm con mồi nuôi béo những loài cá to hơn
để một ngày người ta vớt lên những câu thơ to đùng và xẻ thịt chặt khúc đem bán ngoài siêu thị
hôm nay cuối tuần tôi đi mua cá về nấu bát canh chua ăn thấm vào gan ruột là những câu thơ
thế là đêm tôi nằm nghe những câu thơ đuổi nhau nối đuôi nhau đi mãi...
23-10-2010
14 nhận xét:
"có câu thơ vừa thủ tiêu câu thơ kia liền bị câu thơ khác giết chết"
Dã man :)) mình tưởng quy luật này không động được đến thơ chứ! những câu bị "thủ tiêu" bị "giết chết" chắc phải chưa là thơ chứ. nếu là thơ rồi đố có gì kể cả thơ thủ tiêu được!
Hu hu, ngay như bài thơ này của bạn HY cũng đố có gì thủ tiêu được nhá, mình dứt khóat nhớ cái hình ảnh "thơ đuổi nhau ra đến biển...xong vào bát canh chua để thấm vào gan ruột người thơ"
Hihi, chị So ơi đấy là em ví thơ sinh ra cũng sống động như sinh vật loài này là mồi của loài kia, đọc lại cũng thấy dã man ;) em sẽ nghĩ để viết lại đoạn ấy.
Trong thơ thì có cảnh câu thơ mang ý tứ giống nhau, có chuyện câu thơ này chứa đựng ý thơ kia thôi chứ không có màn hình sự chớp nhoáng thế ạ :P
Có lẽ em so sánh thơ với sinh vật thì khập khiễng thật nhưng khi người ta hỏi thơ từ đâu đến em thấy cái câu hỏi này nó cũng hơi giống câu hỏi về nguồn gốc của sinh vật :P
"Hồn" của các câu(vần) thơ cũng là một loại sinh vật đó! :)
sinh vật ấy sinh sống trong ký ức con người ;)
Đời thường và dung dị! Hay bạn ạ!
@chị So: em đã viết lại câu ấy :)
@bác Thụy: em cảm ơn bác.
:)) cảm ơn tác giả đã chiếu cố một độc giả cắc cớ :))
Chị So, em viết lại rồi cũng thấy yên tâm hơn mừ :)
Bữa nay không có phở, không có lục bát... nhưng mà hay, hay lắm
Ờ, đúng rồi bữa nay là canh cá nấu chua, cảm ơn Phú hehe :P
hi hi, bác HY quen làm lab khoa học cho nên viết về thơ cũng thấm mùi... hóa chất :):) mình thích câu cuối: "thế là đêm tôi nằm nghe những câu thơ đuổi nhau nối đuôi nhau đi mãi..." nhất là những đêm mất ngủ! [nsc]
ôi cái câu đấy đúng là cái câu tả những đêm mất ngủ của tôi đấy bác ơi! :)
Thơ của chị nhiều gió bão thế.
@HN: đáng ra phải có cả tuyết nữa, tuyết đang rơi ngoài kia, hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi :)
Đăng nhận xét