Dưới hàng cây phong gầy guộc
Tôi ôm trọn vẹn mùa thu
Mùa thu ôm tôi chung cuộc
Lời tạ từ gió buốt ru
Tình nhen từ khi thu chớm
Ngập ngừng đôi chút hoang mang
Rồi mến thương trong lặng lẽ
Một trời nắng gió thênh thang
Khi người ta không còn trẻ
Tình yêu mùa thu rưng rưng
Tương tư ngấm vào xương thịt
Tóc rụng trong chiều gió ngưng
Trời xanh điểm trang mây trắng
Sắc lá đốt ai cháy lòng
Đỏ, vàng rực lên vội vã
Như tình hối hả chờ mong
Đau gió đau mưa ròng rã
Thu phôi pha giữa vô thường
Nửa đêm mở cửa xao xác
Tiếng lá khô lăn trên đường
Chiều nay heo may lạnh lẽo
Lời thầm thì đã ướt sương
Mùa thu ôm tôi độ lượng
Tôi ôm mùa thu nhớ thương
Tháng 11-2010
20 nhận xét:
Thấy thu xác xơ buồn Hoàng Yến à. TY mà thế thì nặng lòng lắm.
Chị Lana ơi, em viết cho một mùa thu đi vào trong ký ức, bây giờ thì sang đông rồi, em vẫn hy vọng mùa xuân đến, và nhớ lời chị "bình yên là thứ quý giá..., thêm chút tươi vui nữa là trọn".
Chị HY, sao không post hình chụp rừng cây của Canada khi tiết trời chuyển mùa, từ thu sang đông? Tìm Google thì chỉ thấy hình ảnh theo đúng mùa thôi, còn giai đoạn chuyển mùa thì chẳng thấy, post lên nhé chị. Thanks
@HwoangNguyen: máy ảnh nhà chị mới hỏng nên đợt này không chụp được ảnh nào cả nhưng có lẽ ảnh trên mạng cũng có nhiều đấy em ạ.
Mùa Thu là mùa cho ta nhiều cảm xúc nhất mà!
Bác Thụy: vâng, mùa thu đem đến nhiều tâm trạng quá ạ :)
Dịch thơ Paul Verlaine để họa lại bác HY nhé :
Chanson d'automne
(Bài ca mùa thu)
Les sanglots longs
Des violons
De l'automne
Blessent mon coeur
D'une langueur
Monotone.
Những tiếng nức nở dài của những cây vĩ cầm mùa thu làm tim tôi rướm máu bởi một nỗi u hoài đơn điệu.
Tout suffocant
Et blême, quand
Sonne l'heure,
Je me souviens
Des jours anciens
Et je pleure
Nghẹn ngào và nhợt nhạt, khi giờ đã điểm, tôi nhớ những ngày xưa và khóc.
Et je m'en vais
Au vent mauvais
Qui m'emporte
Deçà, delà,
Pareil à la
Feuille morte.
Và tôi ra đi, theo làn gió xấu mang tôi đi đây đó, tựa như một chiếc lá rụng.
Paul Verlaine
Khi còn yêu cuộc đời này, chả mấy ai nhận mình...già(?)
Bài thơ này của 1 tác giả, chắn là nữ, "không còn trẻ". Kiểu thơ 6 chữ, nhịp điệu chậm rãi. Viết về mù thu, cảm xúc về nó (nhất là mùa thu Hà nội, thành phố có đủ 4 mùa) thì có nhiều người & nhiều tác phẩm thành công trong cả mọi loại hình nghệ thuật "cầm,...,kỳ, thi, họa".
Tác giả chắc là đã trải bao buồn, vui, ngọt, bùi, chua, chát..., là 1 phụ nữ Á đông (giờ có thể ko còn ở VN) chị có nhiều "tâm trạng...mùa thu", nhưng phủ lên tất cả là cái bàng bạc, da diết, hoài niệm của nỗi buồn. Chẳng có gì là thái quá, cực đoan. Cảm xúc đã "ngấm vào xương thịt". Yêu ko còn vẻ ầm ào, ồn ã của tuổi trẻ, sự căm giận, ghét bỏ chắc cũng đã đc vị tha. Chị ko phải...HCM nên ko có hình ảnh "Nghênh diện thu phong trận trận hàn"(!)
Nhiều câu, chữ hay:
"Tóc rụng trong chiều gió ngưng"
"Đau gió đau mưa ròng rã
Thu phôi pha giữa vô thường
Nửa đêm mở cửa xao xác
Tiếng lá khô lăn trên đường"
"Lời thầm thì đã ướt sương"...
...............
Còm này của 1 gã cũng "ko còn trẻ", nên tự cảm thấy đồng điệu với bài thơ.
Mạo muội tác giả câu ở khổ gần cuối cùng
"Gió lùa cửa đêm xao xác,"(?)
Đầu đề bài thơ là "Cùng/Với mùa thu"(?)
...............
Mong tác giả cứ "ngấm đòn" của...mùa thu dài lâu nhé!
Do "lỗi đánh máy", nên trong comment trước có 1 số lỗi :
* Dòng 2: "chắn là nữ" đọc là "CHẮC là nữ,"
* Dòng 3: "Viết về mù thu," đọc là "Viết về MÙA thu,"
* Dòng 4: "trong cả mọi loại hình nghệ thuật "cầm,...,kỳ, thi, họa"" đọc là "trong mọi loại hình nghệ thuật "cầm,..., thi, họa"."
* Dòng...: "Nhiều câu, chữ hay:" đọc là "Nhiều câu, chữ hay do tác giả đã dùng cái vô hình để diễn tả hoặc để "trộn" vào cái hữu hình:"
...............
Cáo lỗi!
Ghen với chị HY và các thi sĩ nhỉ.
Có phải thơ là khi tâm hồn lên đến "cực khoái", tinh hoa phát tiết không nhỉ? :)
Em ghen với mấy nhà thơ tả cảnh của Trung Quốc. Nhiều khi thấy cảnh đẹp bồi hồi luôn mà chả xuất được câu thơ nào cả :)
Bác Lan Hương: Cảm ơn bác đã dịch Bài ca mùa thu của Paul Verlaine, "tựa như một chiếc lá rụng" nỗi buồn cứ rơi mãi u hoài. Mùa thu thật kỳ lạ, nó chứa những khoảng rỗng nào đó như để dành riêng cho nỗi buồn nhớ u hoài lấp vào. Và mỗi mùa thu đến những khoảng ấy lại như mở ra công thêm cảm xúc vào những hoài niệm của những mùa thu trước.
Có lẽ entry sau tôi sẽ viết cái gì vui vui về mùa thu bác ạ.
Mùa thu ôm tôi độ lượng
Tôi ôm mùa thu nhớ thương
...
Mùa thu màu hòang yến :))
Bác NQHwng: bác đoán đúng đấy ạ, về "nữ và không còn trẻ" ấy, cả "không còn ở VN" nữa bác ạ.
Cảm ơn bác đã đồng điệu với bài thơ, tôi xin nói thêm chút cho vui là khi người ta không còn trẻ thì người ta cảm thấy gần gũi với mùa thu hơn bởi sự lắng đọng của nó, không phải cái mơn mởn của mùa xuân hay cái hừng hực của mùa hè mà là một sự trầm lắng và ưu tư. Cơ thể bắt đầu có những dấu hiệu của nhức mỏi sẽ cảm nhận sự úa tàn của lá cây bằng một cảm thông giao hòa sâu lắng hơn, đấy là tôi điều mà tôi cảm thấy hihi
Chị So: lúc ấy chia tay với mùa thu chị ạ thế là mùa thu cứ mở rộng vòng tay ra mãi còn em thì thương nhớ cho đến lần gặp sau. Bay lả tả và rơi đầy trên mặt đất là màu hoàng yến nâu chị So ạ :P
Ẩn danh : mình cũng không biết thơ có phải như bạn nói không, mình chỉ thấy có những thời điểm có nỗi thèm được viết ra từng dòng từng dòng cho đến cạn một nỗi niềm hay cảm xúc nào đấy. Có những lúc thì ko thấy thèm viết mặc dù khi đấy cũng có cảm xúc, vui hay buồn.
Cảm ơn bac HY vì lời khen làm mình phấn chấn dịch tiếp.
Quand vient l’automne
On voit, quand vient l’automne, aux fils télégraphiques
De longues lignes d’hirondelles grelotter.
On sent leurs petits coeurs qui ont froid s’inquiéter.
Même sans l’avoir vu, les plus toutes petites
Aspirent au ciel chaud et sans tâche d’Afrique.
C’est dur d’abandonner le porche de l’église !
Dur qu’il ne soit plus tiède ainsi qu’aux mois passés !
Oh ! Comme elles s’attristent ! Oh ! Pourquoi le noyer
Les a-t-il donc trompées en n’ayant plus de feuilles ?
La nichée de l’année ne le reconnaît point,
Ce printemps que l’automne a recouvert de deuil.
Francis JAMMES
Khi mùa thu tới
Khi mùa thu tới, trên những đường dây điện thoại
Người ta thấy từng hàng dài những chú chim én (yến)run rẩy
Có thể cảm nhận những trái tim bé nhỏ lạnh cóng đang lo lắng
Những chú chim nhỏ nhất, dù chưa từng được thấy
Cũng khao khát bầu trời Phi châu nóng ấm không gợn chút mây
Thật khổ khi phải rời bỏ vòm cổng nhà thờ
Thật khổ vì tiết trời không còn ấm áp như những tháng trước
Ôi chim mới buồn làm sao
Ôi vì sao cây hồ đào lại lừa chúng mà rụng hết lá ?
Lứa chim nhỏ năm nay chẳng còn nhận ra được nữa
Mùa xuân đã bị thu đem tang tóc phủ lên.
Ôi bác HY đừng nghe lời bác NQHwng, bác ấy có phải là thi sĩ đâu ? "Cho mùa thu" hay hơn !!
Có thể cảm nhận những trái tim bé nhỏ lạnh cóng đang lo lắng
"Những chú chim nhỏ nhất, dù chưa từng được thấy
Cũng khao khát bầu trời Phi châu nóng ấm không gợn chút mây
Thật khổ khi phải rời bỏ vòm cổng nhà thờ
Thật khổ vì tiết trời không còn ấm áp như những tháng trước
Ôi chim mới buồn làm sao
Ôi vì sao cây hồ đào lại lừa chúng mà rụng hết lá ?"
Bác Francis JAMMES thương và hiểu những chú chim làm sao!
Bác Lan Hương, tôi lại chuyển sang "Cho" vậy :)
Hihi, bác HY làm tôi buồn cười quá. Nói chung chỉ là tôi cảm thấy "cho mùa thu" cho cảm giác là bài thơ này dành tặng cho mùa thu hoặc là tình yêu dành cho mùa thu. Còn "cùng/với mùa thu" thì cho cảm giác là mình làm gì đó cùng với mùa thu hoặc là mình ở bên mùa thu, cả hai đều không ổn vì ở đây là "tạ từ" mùa thu cơ mà ?
Tôi rất thích ý "lá khô lăn trên đường" vì cho cảm giác lá khô sống động, như là chúng tự lăn thật, thích hơn là lá khô bị gió cuốn đi, ý này cũng hay nhưng không còn mới nữa.
Còn khổ thơ hay nhất chắc là : "Tình nhen từ khi thu chớm /Ngập ngừng đôi chút hoang mang /
Rồi mến thương trong lặng lẽ /Một trời nắng gió thênh thang", là tình yêu thuần túy, không cần sở hữu nữa, mà khi còn trẻ người ta thường không quan niệm được tình yêu như vậy.
Bác LH thấy tôi giống anh đẽo cày giữa đường đúng không. Tôi đầu tiên nghĩ là mùa thu hết rồi viết cái này dành cho mùa thu một cái tình trọn vẹn, từ đầu đến cuối như thế nào, ngay cả cái cảm giác đau mỏi khi gió mưa cũng làm tôi đồng cảm với mùa thu như thế nào. Tuy vậy khi đọc bài bác NQHwng thì tôi cũng hơi chột dạ tự hỏi lại mình không biết rằng nói "Cho mùa thu" thì có ngạo nghễ quá chăng, ta là ai mà đòi "Cho", vậy nên tôi mới chuyển sang "Với". Nhưng thực ra trong lòng tôi thì vẫn muốn "Cho mùa thu" :)
Đăng nhận xét