Em đừng ăn vạ mùa đông
Mắt hồ băng kín chẳng trông thấy gì
Tuyết rơi bàng bạc như ri
Em cười em khóc nhu mì như nhau
Em đừng thách gió thổi mau
Quất thêm lạnh lẽo cho nhàu đám cây
Miền cao bóng tối đã đầy
Dưới này tuyết trắng cũng dầy bước chân
Cô liêu trời đất xa gần
Đợi em tha thẩn trong sân một người
Một người ấm áp nụ cười
Cho em thách đố, vạ mười, vạ trăm...
2-12-09
HY
2 nhận xét:
Gió xuân thì tự ngàn năm
Tới mùa bưởi ngọt trăng dằm lại lên.
He he, tội gì phải giận dỗi lâu thế chứ.
@CNC: "trăng rằm" chứ nhỉ :)
Đăng nhận xét